Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 22



Cơn gió đêm hôm ấy nhẹ nhàng lướt qua, tôi quỳ trên nền đá cẩm thạch trước cửa biệt thự, m.á.u đã khô trên mặt, hòa với mồ hôi, thấm vào môi và cổ họng… Tất cả chảy về phía vực thẳm không thể tránh khỏi.

"Anh dựa vào gì mà cho rằng, nếu anh thay đổi, những tội lỗi đã gây ra trong quá khứ sẽ được xóa bỏ?”

"Tôi không phải là người có thể quên đi quá khứ, tất cả những gì anh làm với tôi, tất cả những đau đớn tôi phải chịu, tôi đều nhớ rõ từng chi tiết."

"Anh thay đổi bao nhiêu, hối hận đến mức nào, dù anh có điên lên hay c.h.ế.t đi, cũng không thể khiến tôi quên đi năm năm ác mộng ấy!"

Tôi tức giận đến mức vai không ngừng run rẩy.

Nhìn vào khuôn mặt đầy vỡ vụn và vô tội của anh ta, tôi cười, giơ tay tát anh ta một cái.

"Tôi vốn không muốn tính toán với anh về chuyện kiếp trước."

"Là chính anh không chịu buông tha, chính anh luôn nhắc nhở tôi về một con quỷ đã làm quá nhiều chuyện quá đáng với tôi."

Hai mươi mốt tuổi, anh cướp tôi đi, ép tôi bỏ học, tôi không có bằng cấp, bị đẩy ra khỏi xã hội.

Hai mươi hai tuổi, anh ta đối xử với tôi như một món đồ chơi, hủy hoại Khương Triều Sinh, tôi quỳ gối cầu xin, đổi lại chỉ là một câu khinh miệt: "Cầu xin tôi à? Em xứng đáng sao?"

Hai mươi ba tuổi, tôi tuyệt thực cãi vã, anh ta tức giận giam tôi trong biệt thự giữa núi rừng, ba năm.

Ba năm sau, anh ta đưa tôi ra ngoài, kỳ quái thay, lại yêu tôi, đối xử với tôi như một kẻ điên, cố gắng chuộc lại mọi thứ.

Cuộc sống lên xuống thất thường, tôi đã trải qua vô số lần như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mỗi lần, khi ánh sáng hy vọng gần kề, lại bị Cố Du phá hỏng.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Lúc nào cũng là anh ta, chỉ có anh ta, như thể anh ta là kẻ thù trời sinh của tôi, luôn bám theo tôi, phá hủy mọi hy vọng của tôi.

"Tôi lại nói lần nữa, nói một lần cuối cùng.”

"Tôi sẽ không bao giờ yêu anh, sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, sẽ không bao giờ, anh c.h.ế.t cũng đừng mong thay đổi được."

46

Cố Du ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt bất ngờ rất bình tĩnh.

"Em lúc nào cũng tự cao tự đại như vậy."

"Cãi nhau với tôi, làm ầm lên, lại còn đánh tôi."

Anh ta sờ vào má mình, nơi có dấu đỏ do tôi tát.

"Nguyệt Nguyệt, em có bao giờ nghĩ, nếu không phải tôi yêu em, nhẫn nhịn em, em đã bị nhốt từ lâu rồi, đâu có tự do như bây giờ."

Nhìn vào ánh mắt cảnh giác của tôi, anh mỉm cười, lột bỏ lớp vỏ ngoan hiền, ánh mắt lại trở nên hung dữ.

Anh nói: "Nguyệt Nguyệt, em không cho tôi đường lui.”

"Vậy đừng trách tôi, đi con đường của mình."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com