Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 21



44

Tôi không thể hiểu được tình yêu mà sẵn sàng từ bỏ tất cả vì người kia.

Giống như kiếp trước tôi không thể hiểu được vì sao Khương Triều Sinh lại từ bỏ một tương lai sáng sủa vì tôi.

Kiếp này, tôi cũng không thể hiểu được vì sao Cố Du lại sẵn sàng làm một con ch.ó l.i.ế.m để theo đuổi tôi.

Tôi luôn nghĩ mình mới là người quan trọng nhất.

Tình yêu đơn giản không đáng để tôi phải hạ mình.

Vì vậy, Khương Triều Sinh của kiếp trước khiến tôi vừa bối rối vừa cảm động, còn Cố Du hiện tại lại khiến tôi vừa nghi ngờ vừa khó chịu.

Vào tháng thứ ba khi bó hoa hồng được gửi đến, tôi đã giữ tay Khương Triều Sinh lại, ngăn không cho anh ấy ném bó hoa vào thùng rác.

Trong ánh mắt ngạc nhiên và tổn thương của anh ấy, tôi hôn nhẹ lên khóe môi anh, rồi cầm bó hoa hồng ra ngoài.

Mỗi sáng, Cố Du đều đứng đợi tôi trước cửa, lặng lẽ quan sát, theo dõi tôi đến trường.

Tôi đi đến bên cửa xe, giơ tay gõ nhẹ lên kính.

Cửa kính xe hạ xuống.

Tôi nhìn thấy ánh mắt vui mừng như điên cuồng của Cố Du.

Anh ta có vẻ nghĩ rằng sự kiên nhẫn của mình đã thành công, tôi cuối cùng cũng thấy được sự chân thành và thay đổi của anh ta, sẵn sàng thử với anh ta một lần…

"Cố Du, có phải anh quên rồi không, tôi không thích hoa hồng."

Anh ta đứng sững lại: "Cái gì?"

Tôi ngắt vài cánh hoa, ném nốt bó hoa xuống đất, nhẹ nhàng xé chúng ra, đặt vào lòng bàn tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đối diện Cố Du, tôi thổi nhẹ một hơi.

"Nhớ ra chưa?"

Những cánh hoa đỏ thắm dính đầy nước, dính vào giữa trán, đầu mũi và treo trên vành tai anh ta.

Không ngoài dự đoán, tôi thấy khuôn mặt Cố Du tái nhợt đi.

45

Đó là lúc anh ta ép Khương Triều Sinh thôi học.

Tôi khóc lóc thảm thiết, thậm chí quỳ xuống đất, kéo lấy ống quần anh ta, van nài cầu xin anh ta cho Khương Triều Sinh một con đường sống.

Anh ta đặt chân lên bàn trà, lười biếng cầm lấy đóa hồng trong bình, xé nát rồi đặt vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng thổi về phía tôi.

Nước từ cánh hoa hồng vương lên mặt tôi.

Giọng anh ta mang theo vẻ mập mờ và tiếc nuối: "Màu đỏ của hoa hồng đẹp thật, nhưng không có m.á.u thì không thể đỏ rực được."

Anh ta cười nhẹ: "Em thấy sao, Nguyệt Nguyệt?"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tôi từ từ buông tay anh ta ra... Run rẩy đưa tay lên miệng, cắn một cái rồi nhẹ nhàng xoa lên mặt, nơi có những mảnh hoa hồng vương lại.

Khuôn mặt tôi nhuốm đầy máu.

Cảm giác trái tim tôi dường như ngừng đập.

Trước mắt tôi chỉ còn lại nụ cười mê hoặc của Cố Du, cùng với sự trêu chọc đầy ác ý.

Anh ta khẽ cười: "Nguyệt Nguyệt, em cũng biết, tôi nói chuyện thì chẳng bao giờ đáng tin."

Anh ta vẫn ép Khương Triều Sinh bỏ học.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com