Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 1



Tôi là con gái của người giúp việc, bị cậu chủ lớn lên cùng tôi nhốt lại, biến thành món đồ chơi riêng của anh ta.

Vì cứu tôi, bạn trai quỳ rạp dưới đất, l.i.ế.m sạch rượu trên đôi giày da của cậu chủ như một con chó.

Tiếng cười vang dội khắp phòng bao.

Cậu chủ giẫm giày lên mu bàn tay anh ấy, rồi hất tàn thuốc lên đỉnh đầu: "Muốn đưa cô ấy đi? Nằm mơ đi"

"Đồ của tôi, từ khi nào đến lượt một thằng nghèo hèn như cậu dòm ngó?"

1

Khi nhìn thấy Khương Triều Sinh, anh ấy đang xoa cái bụng bia, đi quanh phòng bao mời thuốc.

Tôi nắm chặt vạt chiếc áo tweed hàng hiệu.

Chính lúc đó, tôi mới hiểu vì sao Cố Du lại đột nhiên cho phép tôi tham gia buổi họp lớp, thậm chí còn cười đùa, bảo tôi ôn lại chuyện xưa với bạn cũ.

Bởi anh ta biết, Khương Triều Sinh ngày hôm nay đã không còn là cậu thiếu niên năm xưa từng bất chấp tất cả để đưa tôi rời khỏi nhà họ Cố.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Anh ấy phát tướng, chững chạc hơn, tóc hơi hói.

Anh ấy có vợ, có con gái, ôm cái bụng cười ha hả, đắm chìm trong hạnh phúc trần thế.

[Vậy là tốt rồi.]

Tôi cúi đầu nghĩ.

[Một người tốt như anh ấy, vốn dĩ xứng đáng có được những điều này.]

2

Tan tiệc, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ.

[Hắn ta đối xử với em tốt chứ?]

Không tên, không ghi chú, nhưng tôi biết người đó là Khương Triều Sinh.

Sống mũi cay cay, tôi siết chặt điện thoại, gõ từng chữ: [Rất tốt, đừng bận tâm.]

Tôi lập tức xóa tin nhắn.

Bên lề con đường trước khách sạn, chiếc Rolls-Royce đen bóng vừa kín đáo vừa nổi bật, tôi bước vào trong xe dưới ánh mắt ghen tị của các bạn học.

Cố Du đang xem báo cáo tài chính, chân dài vắt chéo, quần âu đắt tiền hơi nhăn, để lộ đôi tất lông cừu đen và giày da bóng loáng.

Anh ta liếc nhìn tôi, thấy khóe mắt tôi hoe đỏ, đột nhiên nổi giận: "Đến nước này rồi mà em vẫn còn động lòng? Tô Minh Nguyệt, em rẻ mạt đến thế sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy tôi không phản ứng, sắc mặt Cố Du lạnh hơn nhưng giọng nói lại dịu xuống.

"Minh Nguyệt, em không thể đối xử với tôi như thế... Chúng ta đã kết hôn rồi, em còn nghĩ đến anh ta, khác gì tát vào mặt tôi?"

Anh ta ôm eo tôi, cắn môi tôi đến bật máu, tôi cố tránh nhưng bị anh ta ghì chặt, hoàn toàn không thể thoát.

"Đồ điên!"

Cố Du bật cười khẽ.

"Ngoan nào, sinh cho tôi một đứa con điên..."

3

Mẹ tôi là người giúp việc trong nhà họ Cố, tôi từ nhỏ đã là cái đuôi của Cố Du, đi theo sau dọn đống lộn xộn mà anh ta để lại.

Chịu đựng tính khí thất thường, chiều chuộng tính tình cậu ấm của anh ta, giận cũng không dám nói.

Lên đại học, tôi dọn ra khỏi nhà họ Cố, có bạn trai mới, tưởng chừng đã thoát khỏi anh ta, nhưng Cố Du bỗng phát điên.

Anh ta cướp tôi về, nhốt lại trong nhà họ Cố, ép tôi bỏ học, bắt tôi trở thành món đồ chơi riêng của anh ta.

Bạn trai tôi Khương Triều Sinh, trở thành đối tượng bị anh ta sỉ nhục.

Tôi mãi mãi không quên được khoảnh khắc anh ấy lao vào phòng bao để đưa tôi đi, còn Cố Du thì chỉ khinh miệt liếc mắt nhìn, đổ rượu vang lên đôi giày bóng loáng.

"Quỳ xuống, l.i.ế.m sạch, tôi sẽ để cậu đưa cô ấy đi."

Tôi bị Cố Du ghì chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Triều Sinh quỳ rạp dưới đất, l.i.ế.m đi vết rượu trên giày anh ta như một con chó.

Tiếng cười lại vang lên khắp phòng.

Cố Du dẫm lên mu bàn tay anh ấy, hất tàn thuốc lên đầu:

"Muốn đưa cô ấy đi? Nằm mơ đi"

"Đồ của tôi, từ khi nào đến lượt một thằng nghèo hèn như cậu dòm ngó?"



Qua làn khói mờ mịt, tôi thấy đôi mắt của Khương Triều Sinh dần trở nên u ám.

Bờ lưng thẳng tắp của cậu thiếu niên năm nào bị thế lực đè cong, đôi mắt từng rực sáng giờ đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Khương Triều Sinh rời đi, từ đó không bao giờ quay lại nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com