Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 18



Không biết Cố Du đã đứng dậy từ lúc nào, bước đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt thấm qua kẽ tay tôi, giọng khàn khàn.

“Cậu ta quan trọng đến vậy sao?”

“Không phải vì anh ấy quan trọng.”

Tôi nghẹn ngào: “Tôi chỉ không muốn phá hủy cuộc đời của bất kỳ ai, dù là ai đi nữa.”

Chỉ cần nghĩ đến việc ai đó vì tôi mà đánh mất con đường tươi sáng vốn có, tôi đã thấy đau lòng và dằn vặt.

“Cảm giác tội lỗi, cắn rứt đến mức ngày đêm không yên, kiếp trước tôi đã chịu đủ rồi.”

“Nếu lại lặp lại một lần nữa, tôi thật sự sẽ chết, chắc chắn vậy...”

Cố Du buông tay xuống, giọng bình tĩnh hơn một chút, nhưng tôi lại nghe ra một chút tủi thân.

“Em lại lấy cái c.h.ế.t ra để uy h.i.ế.p tôi.”

“Tôi không đùa đâu.”

“Dù có phải đùa hay không, chỉ cần em nói ra, tôi cũng không dám đánh cược.”

Anh ta như đang trách móc tôi, rồi cười nhạt.

Anh nghiêng người lấy một cây gậy golf.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chơi với tôi một trận đi.”

“Em thắng, tôi sẽ không động đến cậu ta.”

40

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tôi đã biết chơi golf từ năm mười lăm tuổi, chỉ là ít luyện tập, cũng chẳng cần phải giỏi.

Sau này kết hôn, trò thể thao mà giới thượng lưu ưa thích này khiến tôi mệt mỏi, cho nên đã thuê thầy về dạy.

Nhưng thầy giáo chỉ vừa đến một ngày, đã bị Cố Du đuổi.

Lúc đó anh ta mặc vest, đi giày da đen, cà vạt nới lỏng, đứng tựa vào khung cửa với hai tay đút túi, ánh mắt sắc lạnh đầy không vui.

“Tại sao không tìm tôi?”

Vậy nên, vào một buổi chiều nắng đẹp cuối tuần hôm đó, n.g.ự.c anh ta áp sát lưng tôi, bàn tay siết lấy tay tôi, chỉnh lại từng động tác.

Những giọt mồ hôi trên trán nhỏ xuống, hòa vào mồ hôi của tôi, thấm vào chiếc áo sơ mi trắng.

Bóng bị đánh bay rất xa, còn thân thể anh ta cũng lại gần hơn chút nữa, hương gỗ thoang thoảng hòa vào khứu giác tôi.

Tôi khẽ cứng người, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy ra…

Đó là một trong số ít những khoảnh khắc ấm áp giữa chúng tôi.

Ít đến mức, suốt mười năm dây dưa, chỉ có buổi chiều hôm đó mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com