Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 17



"Tôi chỉ là lười hận anh, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ... Vĩnh viễn không tha thứ!"

Những uất ức năm xưa, những ngày tháng u ám xám xịt bị kìm nén bỗng ùa về, cánh tay tôi run rẩy, cố hết sức kìm nén ham muốn đánh mắng anh ta.

Nước mắt không ngừng chảy, làm nhòe lớp trang điểm, sự lạnh lẽo len lỏi vào kẽ áo cổ cao.

Sân golf trong nhà rộng lớn, thảm cỏ nhân tạo màu nâu nhạt đung đưa, tiếng nức nở của tôi vang lên trong không gian trống vắng.

Cố Du đờ đẫn quỳ dưới đất.

Anh ta lặp lại lời tôi: "Vĩnh viễn không thể tha thứ cho anh sao?"

Mang theo vẻ tuyệt vọng tê tái, anh ta cười lên một cách đau đớn.

"Nguyệt Nguyệt, có một số thủ đoạn, anh không muốn dùng lại với em một lần nữa.”

“Em đừng ép anh.”

38

Tôi lau nước mắt nơi khóe mắt, đứng dậy, lùi lại thật mạnh, lùi mãi đến khi lưng chạm vào tường.

“Đã từng, tôi tưởng rằng chỉ cần lớn lên, thành người lớn rồi là có thể thoát khỏi anh, thoát khỏi tất cả những gì liên quan đến anh.”

“Nhưng anh kéo tôi trở lại, ép tôi bỏ học, nhốt tôi lại... Hủy hoại tất cả mọi thứ thuộc về tôi.”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

“Tôi đã sống một cuộc đời tồi tệ đến mức chẳng còn gì có thể tệ hơn, giờ thì chẳng còn gì để mất nữa, cùng lắm là c.h.ế.t thêm lần nữa thôi.”

“Không sợ nữa sao?”

Cố Du vẫn ngồi trên đất, nhìn tôi chăm chăm với ánh mắt cảnh giác như đang nhìn kẻ thù, dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt anh ta trở nên lạnh lùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sự yếu đuối trên người anh ta dần biến mất, thay vào đó là vẻ hung hãn đầy ranh ma.

Anh ta nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Nguyệt Nguyệt, em không sợ, vì em đã từng trải qua tất cả rồi.”

“Vậy còn Khương Triều Sinh thì sao?”

39

“Anh lại dùng anh ấy để uy h.i.ế.p tôi!”

Tôi giận đến phát điên, dựa vào tường, thật sự rất muốn lao đến tát cho anh ta một cái.

“Tại sao các người lại thích phá hủy những gì người khác khó khăn lắm mới có được đến vậy?”

Cố Du bật cười, nhưng ánh mắt vẫn nặng nề.

“Vì cậu ta cướp đi thứ tôi muốn, nhưng lại không đủ bản lĩnh để giữ lấy.”

“Cậu ta chỉ là một kẻ vô dụng, bây giờ còn phải dựa vào em nuôi sống, anh dùng thực lực để đè bẹp cậu ta, có gì sai?”

Anh ta nói đầy tự tin, mà đúng là anh tacó tư cách như vậy.

Nếu thật sự quyết tâm đối phó Khương Triều Sinh, tôi cũng không cản nổi.

Vai tôi rũ xuống, yếu ớt, tôi lấy tay che mắt.

“Tại sao anh cứ phải kéo những người vô tội vào chuyện này... Tôi cuối cùng cũng sẽ ở bên người khác, không phải anh ấy thì cũng sẽ là ai đó khác.”

“Anh cứ luôn như vậy, nếu Khương Triều Sinh lại vì tôi mà c.h.ế.t thêm một lần nữa, thì cả đời này tôi cũng coi như đã bị hủy.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com