Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 19



41

Tôi đã thắng anh ta.

Thật ra anh ta giỏi hơn tôi rất nhiều, nhưng lần này anh ta cố ý nhường tôi.

Không chỉ vậy, cách anh ta đối xử với tôi trong kiếp này cũng dịu dàng hơn rất nhiều, không còn ép buộc tôi như trước, những việc tôi không muốn làm, anh ta cũng không còn ép buộc nữa.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra sự thay đổi của anh ta.

Cái c.h.ế.t của tôi kiếp trước dường như đã khiến anh ta học được cách nhún nhường.

Tôi nhìn anh ta, ánh mắt đầy phức tạp: "Anh thật sự đã thay đổi rất nhiều."

Anh ta dừng lại một chút trong động tác lau gậy đánh bóng, rồi lại bình thản đặt xuống.

"Thật sao? Vậy em thích sự thay đổi này không?"

Tôi cúi đầu, không nói gì.

Anh ta có vẻ rất quan tâm đến câu trả lời của tôi, tiếp tục hỏi: "Em nói muốn được tôn trọng, muốn bình đẳng, không muốn bị tôi ép buộc làm gì, bây giờ tôi có thể làm tất cả… Em thích không?"

Biểu cảm của anh ta quá khẩn trương, như thể đang tuyệt vọng bám lấy một tia hy vọng cuối cùng.

Anh ta đang cầu xin câu trả lời của tôi.

Nhưng tôi chỉ đáp: "Thôi đi, Cố Du.”

"Trên đời này, đâu có ai thiếu ai mà c.h.ế.t đâu."

Tôi nhẹ giọng nói: "Tôi không cần anh thay đổi vì tôi, cũng không đáng."

Anh ta ngây người nhìn tôi.

Đôi mắt long lanh của anh ta che giấu sự vội vã, ẩn chứa sự kích động, thậm chí là cả cơn thèm khát sở hữu mãnh liệt cũng bị giấu kín.

Anh ta nhìn tôi như thể trong đôi mắt ấy chứa đựng một hồ nước mùa xuân, chỉ còn lại sự bi thương và xúc động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nỗi buồn kiếp trước là thật, nỗi đau cũng là thật, anh ta mất tôi, thật sự đã phải chịu đựng rất nhiều.

"Em khuyên tôi như vậy, chẳng qua là em thấy tôi phiền, muốn thoát khỏi tôi thôi."

Anh ta khẽ nói: "Nếu em quan tâm tôi một chút, em sẽ không đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy.

"Đừng ép tôi, Nguyệt Nguyệt."

Anh ta khẽ nói: "Nếu em chặn hết mọi con đường của tôi, tôi thật sự không nhịn được, sẽ lại cướp em một lần nữa."

42

Cuộc đối đầu với Cố Du khiến tôi kiệt sức, cũng thật sự không thể hiểu được.

Tại sao anh ta lại nhất định phải có tôi?

Căn hộ không bật đèn, tôi thay dép lê, vừa mới ấn công tắc đèn thì thấy Khương Triều Sinh ngồi trước bàn trà, cúi đầu thất thần. Xung quanh anh ấy tràn ngập vẻ cô đơn:

"Anh sao vậy?"

Anh ấy ngẩng đầu, tôi mới thấy đôi mắt anh ấy đỏ hoe, hốc mắt ầng ậc nước, vết nước mắt chưa lau sạch trên má, rõ ràng là đã khóc rất lâu.

Anh ấy đẩy điện thoại về phía tôi.

Trên màn hình là bức ảnh tôi gặp Cố Du vào buổi chiều.

"Cố Du gửi cho anh à?"

Anh ấy gật đầu.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tôi im lặng một lúc, rồi giơ tay vỗ nhẹ vào má anh ấy.

"Em nghĩ thế nào?"

Anh ấy rõ ràng rất buồn, co rúm lại, khẽ nói.

“Anh ta có tiền có quyền, anh không thể sánh bằng, không thể tranh được.”

"Nhưng anh không muốn nhường em cho anh ta."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com