Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 14



34

Khi trước, mỗi khi muốn trả thù anh ta, tôi luôn sợ rằng Cố Du không yêu tôi đủ, nhưng giờ đây không muốn có liên quan gì với anh ta nữa, lại mong có một vị thần nào đó cướp lấy cái não yêu đương của anh ta.

Tôi bước vào phòng ngủ, Khương Triều Sinh đang nằm trên giường vẽ, chuột không mượt mà trên ga giường, màn hình CAD hỗn độn, rõ ràng là anh ấy đang không tập trung.

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Cậu chủ Cố hối hận rồi, muốn quay lại theo đuổi em sao?"

"Có thể lắm."

Tôi nhún vai: "Anh ta không mấy lý trí, rất khó xử lý."

Não yêu đương đầy cả đầu, thường sẽ làm ra những chuyện không lý trí.

Tôi thật sự tình nguyện để anh ta tỉnh táo một chút, lý trí mà đấu với tôi, chứ kiểu này cứ làm bừa, thật sự rất phiền phức.

Anh ấy cẩn thận nắm lấy cổ tay tôi: "Vậy em có cảm động không?"

"Không đâu."

Tôi nói thẳng: "Em không thích anh ta."

Tôi rất rõ ràng, nếu như tôi thích anh ta, sau này dù anh ta có cường thủ đoạt hào, giam lỏng, sỉ nhục gì đi nữa, tôi sẽ vẫn có thời gian để sửa chữa.

Nhưng tôi không thích anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thực sự là không thích.

Từ khi mười tuổi, tôi đã chịu đủ tính khí chó má của anh ta, bị ghét bỏ, gây chuyện khắp nơi, tôi chạy theo sau anh ta hứng chịu đủ ánh mắt khinh bỉ, nhưng lại không thể rời đi.

Anh ta tính tình kỳ quái, không đoán trước được, lại dễ nổi giận, thường xuyên lạnh nhạt không thèm nói chuyện, phải năn nỉ vài câu mới chịu mở miệng, miệng còn rất ác, lúc nào cũng chửi mắng người khác, mặc dù có lúc chẳng có ác ý gì.

Tính cách này tôi thực sự không thể chịu nổi.

Tôi vẫn thích người dịu dàng hơn.

Tôi nằm gục lên vai Khương Triều Sinh, tóc xõa xuống, lười biếng nghịch ngợm.

"Chúng ta đi đâu hưởng tuần trăng mật đây?"

"Lễ cưới còn chưa xong mà."

Giọng anh ấy buồn bã, âm thanh nhỏ nhưng tôi vẫn nghe ra chút ấm ức.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Không sao đâu, chúng ta làm sau cũng được!"

Tôi ôm lấy mặt, cười tươi nhìn anh ấy: "Đến lúc đó làm lại một lần tuần trăng mật, anh thấy thế nào?"

"Tuỳ em."

Khương Triều Sinh đỏ mặt, vội quay mặt đi, lại chăm chú vào màn hình máy tính.

Anh ấy mặc cho những ngón tay tôi xoay tròn trên eo và bụng anh ấy, nắn bóp một chút rồi lại tiếp tục làm việc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com