Từ khi bắt đầu đến giờ, Cố Du đã không còn điên cuồng như trước nữa, mà khi quay lại tìm tôi, anh ta lại lấy lý do hợp tác.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Bề ngoài thì rất bình tĩnh, nhưng tôi luôn có cảm giác anh ta đang nhìn tôi như một con cừu non sắp bị xẻ thịt.
Anh ta mời tôi đi sân golf.
Sân golf cao cấp nhất, một biển cỏ xanh mướt mắt, tôi hơi mất tập trung, liếc đi chỗ khác.
Cố Du từ phía sau bịt mắt tôi.
Lồng n.g.ự.c ấm áp áp sát, anh ta ghé vào tai tôi: "Tôi nhớ em không thích màu xanh quá đậm, nên tôi đã thiết kế sân golf trong nhà.
Bên trong, trà xanh pha ba phút, để hơi nguội rồi đưa tới trước mặt tôi.
Anh ta chăm chú nhìn tôi, giọng trầm xuống: "Cậu ta có biết những thói quen nhỏ của em không?"
Tôi ngập ngừng một lúc, rồi lắc đầu.
"Tôi không biết."
Ánh mắt Cố Du đen như mực, đầy tơ máu, khóe mắt rướm đỏ.
Anh ta bình tĩnh kết luận: "Cậu ta không tốt với em như tôi."
"Không thể nói như vậy..."
Tôi vuốt tay lên thành cốc: "Anh ấy cũng rất tốt với tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tốt chỗ nào? Là cái kẻ nhu nhược sống dựa vào em?"
"Cố Du!"
Tôi không nhịn được mà nhíu mày: "Anh nói chuyện có thể đừng quá gay gắt như vậy không?"
Anh ta ủ rũ quay mặt đi, cắn môi không nhìn tôi nữa.
Tôi thở dài, có chút mệt mỏi.
"Cố Du, thực ra tôi là một người rất đơn giản… Tôi chẳng quan tâm trà xanh đã pha bao lâu, ăn cá loại gì, kỳ kinh nguyệt không cần anh phải nhắc nhở tôi cũng nhớ…”
"Những gì anh làm, thật ra tôi không cần lắm."
Kiếp trước, sau khi Cố Du kết hôn, anh ta nỗ lực làm vừa lòng tôi, tất cả mọi thứ gần như anh ta lo hết.
Thời gian đó, anh ta như muốn làm tôi không thể thiếu anh ta, mọi thứ đều tỉ mỉ, từ bàn ăn, giường ngủ, đến quần áo mùa thay đổi… Tất cả đều theo sở thích của tôi.
Dù có vẻ rất chiều chuộng, nhưng tôi không thích cảm giác ấy.
Ở bên Cố Du suốt mười năm, bản chất của tôi và anh ta rất giống nhau: đều thích kiểm soát, không muốn sống một cuộc đời bị kéo lê.
Dù không có những sóng gió giữa chúng tôi, mà chỉ đơn giản là muốn ở bên nhau, thì một trong hai người vẫn phải thu mình lại, thậm chí thay đổi tính cách.
Nhưng vì sao phải như vậy?
Cuộc đời có rất nhiều người, rất nhiều lựa chọn, tại sao phải ép buộc bản thân hay người khác thay đổi?
"Tôi chỉ muốn một mối quan hệ đơn giản, tôn trọng nhau, không có quá nhiều yêu ghét đan xen, mà điều đó anh không thể cho tôi."
Tôi thở dài: "Cố Du, anh thật sự… Không thể buông bỏ sao?"