Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 13



32

Ở kiếp trước, khi Cố Du vừa cướp tôi về, anh ta cũng chỉ coi tôi như một món đồ chơi, tùy ý qua loa.

Cho nên anh ta xúc phạm Khương Triều Sinh, xúc phạm tôi, nhốt tôi lại mà chẳng hề quan tâm đến cảm giác của tôi.

Nhưng rồi, anh ta đã yêu tôi.

Không tiếc làm trái với gia tộc mà cưới tôi, biết tôi lừa dối anh ta, vào công ty chỉ để phá hoại anh ta, thế mà anh ta vẫn cam lòng.

Anh em hắn khuyên nhủ suốt đêm đừng quá "não yêu đương", nhưng khi anh ta trở về, tôi chỉ ôm anh ta một cái, nói vài câu dỗ dành, anh ta liền nhào vào lòng tôi, khóc như đứa trẻ.

Tình yêu đối với tôi chỉ là một món gia vị, có hay không cũng không quan trọng, không được thì tìm người khác.

Nhưng Cố Du không giống vậy.

Anh ta rất khó động tình, bạn gái đổi như thay áo, chưa từng thấy anh ta buồn vì ai, nhưng một khi đã yêu, anh ta lại giao trái tim mình cho đối phương, để họ tùy ý mình làm tổn thương.

Kiếp trước tôi hiểu rõ điều này, nhưng không thèm dùng đến, bởi vì lúc đó trong mắt tôi, thế giới này chẳng còn gì để tôi bận tâm.

Nhưng bây giờ thì khác.

Tôi có Khương Triều Sinh, tôi có rất nhiều cổ phần, rất nhiều tiền.

Tôi không muốn đánh mất tất cả.

33

Cố Du trở về, đầu tiên đưa tôi một người.

Anh ta lịch sự mời cô ấy vào căn hộ của tôi, chỉnh lại cà vạt rồi cười hỏi.

"Biết cô ấy là ai không?"

Đó là một người phụ nữ không đến nỗi xấu, làn da không thô ráp cũng không quá mịn màng, không béo cũng không gầy, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Tôi nhíu mày: "Cô ấy là ai?"

"Vợ của Khương Triều Sinh."

Anh ta cười một chút: "Cô ấy còn có một đứa con gái tên là Thiến Thiến."

Lời mói mơ hồ, nhưng tôi hiểu ý anh ta.

Cô gái này chính là vợ của Khương Triều Sinh trong kiếp trước.

Tôi im lặng rút ra một tấm séc đưa cho cô ấy.

Người phụ nữ mừng rỡ, còn Cố Du thì cau mày: "Em có ý gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi ra hiệu cho người mang cô ấy ra ngoài, rồi quay sang Cố Du nói: "Tôi đã cướp đi một cuộc hôn nhân tốt đẹp của cô ấy, đương nhiên phải bồi thường cho cô ấy rồi."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Em tỉnh táo lại đi."

Cố Du giận dữ, như muốn lay tôi tỉnh: "Cuối cùng cậu ta bỏ em, cưới người khác! Cậu ta bẩn thỉu!"

"Vậy thì tôi và anh đã ở bên nhau bao lâu, có sạch sẽ hơn anh ấy không?"

Tôi day trán: "Cố Du, tất cả đã qua rồi, bắt đầu lại không dễ dàng, anh thật sự muốn tiêu tốn thời gian vào việc dây dưa vô nghĩa với tôi sao?”

"Anh còn rất nhiều việc phải làm, nhà họ Cố vẫn chưa mở rộng thị trường châu u, Bắc Kinh cũng cần người có mối quan hệ, tại sao anh lại nhất quyết lãng phí thời gian vào tôi?"

Cố Du nặng nề nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên hỏi: "Em không còn hận tôi nữa sao?"

Tôi im lặng một lúc, rồi quay đầu tránh ánh mắt anh ta: "Hận anh rất mệt.”

"Tôi không muốn lãng phí cảm xúc vào anh nữa."

Khi mới sống lại, tôi thật sự hận Cố Du, hận đến mức muốn g.i.ế.c anh ta.

Nhưng sau khi gặp Khương Triều Sinh, có tiền, sống một cuộc sống thoải mái… Tôi ít khi nghĩ đến việc hận anh ta.

"Hận" cũng là một cảm xúc cần năng lượng để duy trì.

Mỗi ngày tôi có quá nhiều việc phải làm, không muốn lãng phí năng lượng vào việc hận anh ta.

Cả hai không can thiệp vào nhau, vốn là kết quả tốt nhất của chúng tôi.

Nhưng rõ ràng Cố Du không nghĩ vậy.

"Lãng phí?"

Anh ta nhìn tôi đầy hoài nghi, mắt long lanh như thủy tinh vỡ.

"Trong mắt em, dây dưa với tôi là lãng phí thời gian, hận tôi là lãng phí cảm xúc?”

"Cậu ta bỏ em đi cưới người khác, em không trách cậu ta, vậy mà còn suốt ngày nghĩ đến cậu ta.”

"Tôi làm rất nhiều việc cho em, em muốn làm ăn tôi liền lập công ty cho em, em muốn học cái gì tôi dạy em cái đó, kỳ kinh nguyệt của em, em thích ăn cá chép, em thích thương hiệu nào tôi đều nhớ rõ... Tôi làm tất cả những thứ ấy mà em chẳng bao giờ nhìn thấy."

"Em chẳng bao giờ nhìn thấy! Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tôi có chỗ nào kém hơn cậu ta?"

Anh ta gần như sắp điên rồi.

Nhìn thấy tôi, đôi mắt hồ ly đầy ánh nước, vừa như tố cáo, vừa như oán trách, chờ đợi tôi ôm anh ta dỗ dành, để anh ta ngừng làm loạn…

Tôi quay mặt đi, nhíu mày nói: "Đừng làm ầm lên nữa."

Vào khoảnh khắc ấy, ánh sáng cuối cùng trong mắt Cố Du rõ ràng vụn vỡ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com