Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 12



29

Lễ cưới thực sự rất hoành tráng, tôi vốn dĩ đã thích sự náo nhiệt, chuyện lớn nhỏ gì cũng phải làm cho rầm rộ mới thấy xứng.

Tính cách bị Cố Du chèn ép đến méo mó ở kiếp trước, giờ mới dần được chữa lành.

Chiếc váy cưới thủ công bó sát tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, tà váy phồng lộng được đính đầy đá lấp lánh khiến quan khách ai nấy đều ngỡ ngàng.

Người nhà bên Khương Triều Sinh cứ hỏi mãi tôi là ai.

Mẹ dắt theo em trai, mặt đầy kinh ngạc.

"Minh Nguyệt, con lấy đâu ra lắm tiền thế?"

Tôi chỉ cười mà không đáp.

Kiếp trước tôi còn đau lòng vì bà thiên vị em trai mà bỏ bê tôi, giờ thì không còn nữa.

Người đã định rời đi, có làm nũng bao nhiêu, gây nhau bao nhiêu cũng chẳng giữ nổi, chi bằng quý trọng người ở bên hiện tại.

—Tôi cứ nghĩ đó chỉ là một cảm ngộ nhất thời.

Không ngờ rằng ngay trong lễ cưới, ông trời lại một lần nữa dạy tôi bài học ấy, mà lần này, là cú đánh chí mạng.

30

Cố Du gặp tai nạn xe, não bị va đập, vậy mà anh ta mở mắt ngay tại chỗ, còn tự bò ra khỏi cáng, người bê bết máu, sát khí ngùn ngụt không thể che giấu.

Anh ta cứ thế xuất hiện giữa lễ cưới của tôi.

Nhìn tôi trong bộ váy cưới, anh ta lập tức ho ra một ngụm m.á.u lớn.

Ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào tôi: "Hứa Minh Nguyệt, em dùng những gì tôi dạy để nuôi cậu ta, không thấy cắn rứt lương tâm sao?"

Giọng anh ta vang lên không hề nhỏ, cả hội trường đều nghe thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khách mời xôn xao.

Ánh mắt đầy nghi ngờ và giễu cợt dồn về phía tôi, không thiếu lời thì thầm "không biết xấu hổ", "đào mỏ".

Tất cả những điều ấy, tôi đều không bận tâm.

Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.

Kiếp này Cố Du không nên có ánh mắt oán độc như vậy.

Một màu đen u tối như nuốt cả xoáy nước, ánh lên sát ý muốn xé xác tôi.

— Anh ta cũng đã trọng sinh rồi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

31

Lễ cưới không thể tiếp tục.

Cố Du đứng trên thảm đỏ với vẻ mặt như thể sắp chết, m.á.u rỉ xuống làm thấm đẫm thảm đỏ, trong trường hợp này dù thế nào cũng không thể tiếp tục tiến hành.

Tôi cho người đưa anh ta đến bệnh viện.

Cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy thật buồn cười, nhưng cũng có một cảm giác mơ hồ như mọi thứ đều đã được định sẵn.

Cố Du từng căm hận nói với tôi: "Dù trời đất có đảo ngược, em cũng không thể thoát khỏi tay tôi."

Vậy mà trước đó tôi lại dễ dàng thoát khỏi anh ta, ngay cả bản thân tôi cũng không thể tin được.

Còn bây giờ... Có lẽ là một tảng đá lớn trong lòng tôi đã rơi xuống.

Tối hôm đó, tôi kiểm tra lại tài sản của mình, nghiên cứu tình hình của nhà họ Cố hiện tại, cuối cùng kết luận.

Nhà họ Cố có truyền thống hàng trăm năm, ở Giang Thành có nền tảng vững chắc, tôi tuyệt đối không thể đấu lại.

Cách duy nhất là đánh vào Cố Du.

Dù sao, anh ta đối với tôi, mãi mãi cũng không thể thật sự xuống tay.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com