Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 11



26

Cố Du cuối cùng cũng hoàn toàn buông tha cho tôi.

Ngay lập tức có bạn gái mới, bận rộn cả ngày với chuyện tiếp quản công ty, hầu như chẳng còn đến trường.

Tôi thử gọi điện, phát hiện mình đã bị anh ta chặn số.

Tôi hưng phấn đến mức nửa đêm còn kéo Khương Triều Sinh ra ngoài ăn lẩu, mặc kệ anh ấy còn đang ngái ngủ, nhưng vẫn cố gắng chống mắt lên đi cùng tôi, tôi không nhịn được, véo má anh ấy một cái.

Anh lầm bầm: "Có chuyện gì à? Hưng phấn thế?"

Dĩ nhiên là hưng phấn rồi.

Cuối cùng tôi cũng có được một tương lai không còn bị ai chặn đường, không còn ai nhúng tay vào.

Tôi xoay người hôn khẽ lên tai anh ấy, như mong đợi thấy được vệt ửng đỏ lan ra sau tai, anh ấy vùi mặt vào khuỷu tay, ngại ngùng đến mức không dám ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi chọc chọc má anh ấy: "Anh thấy em với anh có xứng đôi không?"

Anh ấy quay mặt nhìn tôi, ánh mắt trong veo, có phần ngơ ngác: "Sao thế?"

"Khương Triều Sinh, chúng ta kết hôn đi."

Tôi mỉm cười nói: "Ngay bây giờ, chúng ta đến Hà Lan."

27

Khương Triều Sinh không có hộ chiếu, không thể sang Hà Lan.

Anh ấy dẫn tôi về nhà gặp ông nội anh ấy.

Gia cảnh của anh ấy không khá giả, cha mẹ mất sớm, ông nội là người nuôi lớn, nhưng lại bị bệnh phong thấp kinh niên, sức khỏe không tốt lắm.

Ông cụ run rẩy đưa cho tôi một chiếc khăn tay được gói cẩn thận: "Gả vào nhà chúng ta, con phải chịu thiệt rồi."

"Không sao đâu ạ!"

Tôi đón lấy khăn, mở ra, bên trong là một chiếc vòng vàng đã ngả màu, khắc họa tiết đơn giản nhưng rất đẹp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi vui vẻ đeo lên, giơ cánh tay lắc lắc cho Khương Triều Sinh xem: "Đẹp không?"

Anh ấy cười nhìn tôi, ánh mắt hơi hoe đỏ: "Đẹp lắm."

Kiếp trước, chúng tôi còn chưa đến bước gặp người nhà, hoặc nói đúng hơn, lúc đó cả hai còn quá trẻ, nghĩ rằng chẳng có gì phải vội.

Mãi sau này, khi anh ấy nắm tay tôi trốn vào căn phòng chật hẹp trong khu ổ chuột, phải chịu đựng mùi xú uế từ nhà vệ sinh sát vách, run rẩy lấy ra một chiếc vòng vàng từ túi áo.

"Đây là vòng bà nội để lại cho mẹ anh, Minh Nguyệt, anh có thể đeo nó cho em không?"

Tôi gật đầu thật mạnh.

Ánh mắt anh khi ấy sáng như vì sao, cẩn trọng nâng cổ tay tôi lên —

Người của Cố Du ập vào.

Chiếc vòng rơi vào bồn cầu dơ bẩn, không biết kết cục ra sao.

28

Tôi và anh ấy nắm tay nhau đi dạo trên phố.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Trời trong vắt, mây trắng bồng bềnh như kẹo bông gòn khiến người ta muốn cắn một miếng.

"Đợi tới khi em làm xong visa, chúng mình sang Hà Lan đăng ký kết hôn nhé.

“Sau đó em định sang Hàn Quốc làm phẫu thuật thẩm mỹ, xóa vết sẹo trên mặt.

“Khi em trở về, chúng mình sẽ tổ chức một lễ cưới thật to, thật hoành tráng, mời thật nhiều thật nhiều người, được không?"

Tôi cười rạng rỡ nhìn anh ấy.

Khương Triều Sinh dịu dàng vén tóc mái tôi: "Được, vậy anh sẽ chăm chỉ học tập, sau này nuôi em."

"Có vẻ hơi khó đấy."

Tôi vòng tay ôm cổ anh ấy: "Anh đoán thử xem giờ em có bao nhiêu tiền?"

"Vậy em nuôi anh nhé."

Anh ấy cười tít mắt: "Anh làm trai bao cũng được."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com