Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 987: Quà tặng c.uối năm.



Giữa cái rét căm căm này, nếu hỏi còn nơi nào tràn ngập sắc xanh, sợ là chỉ có mấy trăm mẫu đất mà Tống Đàm bao thầu trồng rau mới có thể trả lời được.

Các loại cải, các loại củ cải chiếm gần hết diện tích. Đừng nói đâu xa, chỉ riêng loại củ cải xanh phổ thông cũng đạt sản lượng cả vạn cân mỗi mẫu, thậm chí còn cao hơn nữa.

Chứ không thì sao mà đủ c.ung ứng cho mấy chỗ như Trường Lạc Cư được?

Chỉ là, ông chủ Thường cũng có chút oán thán, làm một nhà hàng cao cấp đàng hoàng, mà mấy hôm nay thực đơn toàn quảng bá cải với củ cải, nói ra nghe cũng chán thật!

Khách quen bức xúc tới mức đứng ngay quầy mắng vốn:

“Cái gì mà ‘Bích Ba Thiên Tỉnh’, cái gì mà ‘Như Ý Đương Đầu’… đổi tên thì ai mà không biết vẫn là cải với củ cải chứ? Nhà hàng cao cấp kiểu gì mà ăn mãi mấy thứ đó, mau tìm nguyên liệu khác đi chứ!”

Ông chủ Thường chỉ biết mặt mày ủ rũ:

“Tôi cũng muốn đổi lắm chứ, nhưng nguyên liệu loại đó mà chất lượng được như vậy, người ta cấp cái gì thì tôi chỉ biết nhận cái đó thôi… nói nhỏ các anh nghe, tôi cũng ăn ngán đến tận cổ rồi đây này.”

“Phì!” Đám khách cũ càng nghe càng bực:

“Cái đồ nhà họ Thường này, sao không học bọn trẻ con bây giờ mà khoe khéo tí đi! Cải với củ cải người ta muốn đặt mà còn không có, ông còn dám kêu chán? Thật đáng ghét!”

Ông chủ Thường cười khổ trong bụng, thực ra rau củ được c.ung cấp cũng đâu chỉ có mỗi cải với củ cải, mấy loại rau chịu lạnh khác cũng có đấy chứ, chẳng qua sản lượng ít, nên phải chọn thời điểm mà dọn lên món thôi.

Nhưng mà, làm ông chủ thời nay, không biết than khổ lấy lòng khách thì sao sống được!

Ví như bây giờ, anh ta gọi thẳng cho Tống Đàm, mở miệng than vãn ngay:

Thao Dang

“Cô Tống ơi, hàng trong kho cô ít quá rồi, muốn làm quà tri ân c.uối năm mà chẳng gom đủ quà tặng…”

Tống Đàm vừa mới bàn với Trương Yến Bình về chuyện tặng củ cải đấy, giờ làm ăn mà cũng phải có quà tri ân c.uối năm rồi sao?

Lời vừa lên miệng, nghĩ tới đống tiền chuyển phát sắp phải chi, cô đau lòng không thôi, vắt óc tìm tòi khắp các kho, c.uối cùng mới lôi ra được một món còn chưa kịp thanh lý, đúng là ông chủ Thường vẫn mong mỏi mãi đây mà!

“Còn 2000 tuýp kem dưỡng da tay, anh lấy không?”

“Lấy! Lấy hết!” Ông chủ Thường phấn khích tới độ hét toáng lên:

“Tôi ôm hết cho!”

Nghĩ một hồi, cái tật ăn một mình lại nổi lên:

“Nếu sau này lô lớn đều chỉ c.ung cấp cho mình tôi thôi, mỗi tuýp tôi trả 300 tệ!”

Cái giá này còn cao gấp đôi giá bán lẻ, mà lại chẳng phải lo vận chuyển, mỗi ngày xe hàng chở rau về thì mang theo luôn là được.

Nhưng Tống Đàm nghĩ nghĩ rồi từ chối:

“Năm sau làm gì vẫn chưa chắc, cứ tính giá 180 tệ năm nay cho anh thôi.”

Không có tôm thì bắt cá cũng được! Ông chủ Thường hài lòng gật đầu:

“Vậy tôi chuyển khoản ngay đây!”

36 vạn tệ vừa chuyển vào tài khoản, Tống Đàm c.uối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười quay sang Trương Yến Bình:

“Tặng 1 vạn củ cải thôi nhé, nhiều hơn thì không đủ hàng nữa đâu. Dù sao ông chủ Thường cũng mua giá cao rồi.”

Giá cao thì không thể bán lẻ kiểu khuyến mại quá mức, mà dù bán cho khách lẻ cũng chẳng thể quá đáng, hơn nữa, người ta tặng quà mà giá có 9.9 tệ, khác gì cho không đâu chứ!

Trương Yến Bình gật gù, quay đầu gọi to:

“Điền Điềm! Cô hỏi giúp bên Lộ Lộ Thông xem gửi gói 3 ký thì phí ship bao nhiêu!”

“Đến ngay đây!” Điền Điềm ôm laptop, đang dựa theo đánh giá của giáo sư Tống để chỉnh sửa lại bảng so sánh chất lượng dâu tây giữa trại cô và nhà Tống Đàm, nghe thấy liền hăng hái chạy tới.

“Cô Tống, kiểu này là siêu trọng lượng rồi, bên nào giá cũng ngang nhau cả thôi. Nhưng đã là quà c.uối năm, gửi tặng rồi thì đừng tính toán mấy đồng đó làm gì.”

Cô theo Tống Đàm làm việc lâu nay, lại là dân chuyên ngành, chuyện kho hàng nắm rõ như lòng bàn tay.

“Kho còn hơn 3 vạn thùng giấy, chắc chắn đủ để đóng gói củ cải.”

“Đã tặng quà, thì phải để người ta nhận được vui vẻ, chỉnh chu, lịch sự chút.”

“Tôi đề nghị thế này, Kiều Kiều viết tay một bức thư cảm ơn, rồi in ra kèm theo mỗi hộp. Củ cải đóng thùng gọn gàng, mình dùng dịch vụ giao hàng Feng Feng cho tử tế!”

“Chứ gửi Lộ Lộ Thông rẻ thì có rẻ, nhưng tới tay khách, thùng méo mó, củ cải dập nát thì còn ra thể thống gì nữa đâu!”

Trương Yến Bình suy nghĩ một chút, cũng đồng tình:

“Đã tốn tiền rồi, cũng đã có lòng rồi, vậy thì làm cho chỉn chu đàng hoàng đi.”

“Được thôi!” Tống Đàm cũng thấy có lý. Dù sao Trương Yến Bình giỏi tính toán chi phí, Điền Điềm lại có nhiều kinh nghiệm bán hàng, hai người phối hợp đúng là hoàn hảo!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Anh cứ nói với Kiều Kiều thế nhé, em đi tìm mẹ, nhờ sắp xếp người đi nhổ củ cải.”

Nghĩ tới đây, lại nhớ phải gọi cho anh Tiểu Trương một cú điện thoại, nghỉ cũng phải gần nửa tháng rồi, cũng đến lúc quay lại làm việc thôi chứ!



Bên kia, anh Tiểu Trương đang "phục vụ online" ở nhà.

Vợ vừa sinh xong, chịu bao nhiêu khổ cực, nên anh ta quyết định dẹp hết công việc sang một bên, ở nhà chuyên tâm hầu hạ.

Nhưng vợ nhìn thấy anh ta là phiền:

“Anh đi đi, anh mau đi làm đi! Đừng có vào phòng này, mẹ em lo được hết rồi!”

Anh Tiểu Trương giả vờ không nghe thấy, tay bưng bát canh hầm bổ dưỡng cho vợ, rồi lại quay ra ngắm đứa nhỏ.

Nhìn cái má hồng hào, cái miệng nhỏ xíu hồng hồng, tóc tơ mềm mượt…

“Ai chà! Đúng là thiên thần nhỏ mà!”

Nói xong lại không nhịn được, thò tay khều khều, rồi lại nhè nhẹ vén chăn lên, sờ sờ vào đôi chân mũm mĩm đáng yêu…

“Ư a…”

Đứa nhỏ khẽ giật giật, hai chân khua loạn trong chăn, nhíu mày, cái miệng nhỏ nhăn lại, rồi cất tiếng khóc nức nở.

Chị vợ: …

Lại nữa rồi! Lại bắt nạt con nữa rồi!!!

Hít sâu, không tức, không được tức, tức lên lại khổ thân chính mình…

“Ai da, tên họ Trương kia! Mau cút ngay cho tôi!!!”

Tiếng trẻ con khóc ré vang khắp phòng, mẹ vợ vội đẩy cửa vào, ôm cháu lên dỗ dành, miệng còn không quên lườm con rể:

“Cái cậu này! Ngày nghịch nó ba bốn lần, trẻ con ngủ không yên, người lớn cũng chẳng được nghỉ. Suốt ngày quấy rối thì ai chịu nổi hả?!”

Anh Tiểu Trương cười gượng:

“Tại… tại con không kìm được…”

Đúng lúc đó, điện thoại vang lên, là Tống Đàm gọi.

Anh ta như được ân xá, vội chạy ra ngoài nghe máy:

“Xin lỗi vợ yêu, lần sau nhất định không như vậy nữa! Anh ra ngoài kiếm tiền đây!”

Đợi anh ta đi khỏi, trong phòng lập tức yên tĩnh hẳn.

Chị vợ cười khúc khích:

“Cái đồ ngốc này!”

Rồi lại nhìn đứa con nhỏ đang yên ổn trong lòng bà ngoại, tò mò hỏi:

“Mẹ, mẹ đưa con bé lại đây đi, con cũng muốn sờ thử cái chân mũm mĩm kia xem nào…”

Bà ngoại chán không để đâu cho hết:

“Cái nhà này hết cha lại đến mẹ, có để yên cho nó ngủ không hả? Không cho!”



Bên này, Tống Đàm nói trong điện thoại:

“Một vạn đơn, mỗi đơn một củ cải nặng tầm 2-3 cân, không vội lắm, trong vòng ba ngày phát hết là được. Hôm nay anh qua được không?”

“Được được được! Tôi đi ngay đây!”

Anh Tiểu Trương không thể để mình "nghỉ dưỡng" mãi được nữa, còn phải lo cơm áo gạo tiền chứ!

Mới vừa tái xuất giang hồ, Tống Đàm – khách Vip tối cao – đã gọi đơn siêu khủng, một vạn đơn, mà toàn đơn quá cân nữa chứ!

Anh ta hớn hở hẳn lên:

“Tôi dọn tiệm xong là đi ngay! Hai người nhân viên mới tôi dẫn cả đi đóng gói luôn… À mà có cần mang thùng giấy không?”

“Không cần đâu.” Tống Đàm suy nghĩ một chút:

“Anh mang thêm nhiều c.uộn băng keo đi, thùng ở đây có sẵn rồi, nhưng keo dán thì chưa chắc đủ đâu.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com