“Lúc thì cô chẳng có tí nhạy bén chính trị nào, thế mà cứ đúng lúc lại tung ra được mấy nước đi thần sầu ghê cơ!”
Chỉ riêng cái chuyện mời lãnh đạo tới dự tiệc sát trư thái thôi, ai mà ngờ đâu?
Loại thịt đó mà nếm thử một lần không ngạc nhiên khen ngợi thì còn gì là vị giác nữa?
Lãnh đạo mà có tầm nhìn xa trông rộng, đến lúc ấy tự khắc hiểu được cái hay của những sản phẩm này, rồi thuận miệng nhắc luôn cái chuyện hạn mức điện cho sản xuất nông nghiệp, chẳng phải mọi thứ sẽ đâu vào đấy ngay sao?
Sang năm có xây thêm nhà xưởng, mở rộng quy mô cũng dễ như trở bàn tay!
Cô ta trầm ngâm một chút rồi đề nghị:
“Giờ cô đã mời được lãnh đạo thành phố, thì sau này tổ chức tiệc sát trư thái, nhớ soạn hẳn một cái thư mời đàng hoàng, tôi mang lên trình cho bên chính quyền thành phố, rồi tiện tay gửi luôn vài cái cho huyện nữa.”
Nói thì nói vậy chứ, cô ta hiểu quá rõ mấy vị lãnh đạo ở huyện rồi, làm việc chủ yếu là… không làm gì cả. Nhưng trong chốn quan trường, đôi khi “không gây rắc rối” đã là ưu điểm lớn rồi!
Tống Đàm gật đầu, thành thật nói lời cảm ơn:
“Chắc là do ở gần mấy người như cô, thầy Tống, bà Đường, nên lâu dần cũng ngấm được ít nhiều. Tuy chưa khai sáng hoàn toàn, nhưng đôi khi cũng biết ăn ké tí ánh sáng của người ta rồi.”
“Thôi đi cô!” Bí thư Tiểu Chúc cười ha hả, không hề khiêm tốn:
“Quan trọng là có bản lĩnh thì mới mời nổi người ta, chứ nếu chỉ làm mấy bữa sát trư thái kiểu bình thường, cô xem có dám mở miệng mời ai không?”
Tống Đàm lúc này đã tính toán kỹ lưỡng:
“Sắp đến Tết rồi, bà con làng xóm về quê đông đủ, nếu lãnh đạo có đến nhà mình ăn cơm, sang năm tuyển công nhân chắc dễ hơn nhiều.”
“Chuẩn bài luôn!” Bí thư Tiểu Chúc tán thành:
“Cô chỉ cần nói hàng của mình bán chạy, người ta còn nghi ngờ. Nhưng nếu bảo rằng đến cả lãnh đạo cũng đã ghé thăm, thì người ta tin ngay, đã có chỗ dựa vững chắc, yên tâm mà làm ăn!”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt lấp lánh, trong lòng đều trào dâng một luồng khí thế muốn làm nên chuyện lớn.
…
Khi cầm chiếc cúp mang về, Kiều Kiều đã vui mừng reo lên:
“Chị ơi! Dâu chín nhiều lắm rồi! Trong nhà kính thơm ơi là thơm! Cà chua bi cũng chín rồi, đỏ rực từng chùm kìa!”
Kiều Kiều còn vui vẻ giơ điện thoại:
“Em quay video gửi cho mấy bạn nhỏ xem nhé!”
Giáo sư Tống đang đứng ở ngoài, vừa dùng mảnh tre cạo bùn đất dính trên đế giày, vừa tràn đầy tự tin:
“Tống Đàm! Ngày 5 tháng 1 là ngày chấm điểm chính thức rồi, cẩn thận thì mùng 3 lên đường là vừa!”
Thao Dang
“Tôi dám khẳng định, năm nay giải thưởng sản phẩm nông nghiệp tốt nhất nhất định là của chúng ta!”
Nhìn quả chín căng mọng trong nhà kính, giáo sư Tống tự tin đầy mình:
“Nếu không phải tôi không tiện đi, tôi mà ở đó, có khi nhét quả tận miệng họ rồi xem ai mà nỡ từ chối không chấm điểm cao cho mình!”
Nhìn chiếc cúp lấp lánh trong tay Tống Đàm, ông còn cười hề hề:
“Đưa cái cúp đây, chụp tấm hình để Yến Nhiên ghi danh lại. Lần này phải tranh thủ cho em được ra sân khấu sớm!”
Nhưng Tống Đàm lại lắc đầu:
“Chuyện này không được, em mà ra sớm quá, mấy người sau chẳng còn điểm đâu mà chấm nữa. Đổi cho em làm tiết mục c.uối cùng đi ạ!”
Bình thường, ra sân khấu sau cùng là bất lợi nhất. Người ta thử nhiều sản phẩm rồi, khẩu vị nhạt nhẽo, no bụng, khó lòng có ấn tượng mạnh.
Nhưng Giáo sư Tống suy nghĩ một lúc cũng gật gù:
“Đúng! Em nói phải!”
Ông kích động đến mức suýt chút nữa cũng muốn đòi đi theo:
“Nếu không phải tôi không tiện lộ mặt, tôi cũng muốn đi xem cảnh mấy ông lớn ăn mà phát thèm c.h.ế.t đi được!”
Dặn đi dặn lại:
“Nhớ chuẩn bị kỹ lưỡng đấy nhé!”
Nhưng Tống Đàm lại hoàn toàn không căng thẳng, thở phào:
“Sớm chuẩn bị xong cả rồi ạ!”
Chỉ là giờ cô lại có cái khó nghĩ khác:
“Giờ thì làm sao mang đống hàng này lên tận thủ đô được đây ạ? Hàng thì nhiều, lại dễ dập, dễ hư…”
Máy bay, tàu cao tốc thì khỏi tính, làm sao mang theo hết được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đi ô tô chứ còn sao nữa!”
Tống Tam Thành thì thầm bên tai:
“Đi thủ đô một chuyến mà lại phải lái cái bán tải cà tàng này à? Sớm biết thế thì đã đổi xe mới rồi!”
Nói xong còn lấp lánh ánh mắt, đầy mong đợi nhìn Tống Đàm. Con có hiểu ý cha không hả?
Haiz… Người làm cha khổ lắm chứ chẳng đùa!
Dù con gái mỗi tháng cho không ít tiền, trong nhà hai vợ chồng cũng đã tích cóp được mấy chục vạn, nhưng chẳng hiểu sao, con bé không gật đầu là ông chẳng dám mua lấy cái xe…
Giờ sắp Tết đến nơi rồi, mà trong sân vẫn còn đúng cái xe bán tải cũ rích kia!
Tống Đàm cũng có chút hối hận:
“Cái xe bán tải này… không vào được nội đô thủ đô đâu ạ!”
Mắt Tống Tam Thành lập tức sáng rực lên:
“Đúng đúng! Bán tải không vào được mà! Hay là… hôm nay mình đi xem xe mới đi?”
Tống Đàm: … Con vừa từ thành phố về tới cha à!
Mà hơn nữa…
“Đi xem xe cũng phiền phức lắm!”
Bà Đường bên cạnh biết thừa tâm tư của Tống Tam Thành, lúc này mới chậm rãi nói:
“Mua xe bây giờ, chờ làm xong biển số, chạy chưa kịp rà máy đã phải lăn bánh đi xa, cũng không ổn lắm.”
“Với lại, xe ngoài tỉnh mà vào nội đô thủ đô còn phải xin giấy thông hành, thôi thì thuê xe đi cho nhanh, đến ngoại thành rồi đổi xe cũng được, đỡ rắc rối.”
Nếu nói về việc biết hưởng thụ và tiết kiệm thời gian, chắc không ai bằng bà Đường.
Bà lại đề xuất thẳng thừng:
“Thậm chí thuê luôn cả tài xế cho rồi! Mình bỏ tiền ra mà được nhàn thân, chẳng phải hơn à?”
Người sợ phiền nhất chính là Tống Đàm, mắt sáng lên: Ý này hay à nha!
Nhưng vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt lấp lánh chờ mong của Tống Tam Thành vụt tắt thành ảm đạm, lòng cô cũng mềm nhũn.
Nhưng mà, kỹ thuật lái xe của cha mình dù đã "khổ luyện" vẫn chẳng khá hơn là bao, nghĩ cho sự an toàn của bản thân lẫn người đi đường, đành để ông chịu tủi thân thêm thời gian nữa vậy!
Cô vội vàng vẽ bánh vẽ trấn an:
“Cha à, không sao, con để cha giữ luôn chìa khóa cái bán tải này, rảnh thì cứ lái quanh làng tập dần, từ từ mà quen tay.”
“Người ta có hỏi thì cha cứ bảo, lái quen rồi là mình đổi xe liền!”
Cô còn bồi thêm:
“Con đoán chừng, tầm tháng Hai chắc lái được rồi đấy!”
Dù lái được hay không thì cũng phải sắm cho mẹ cái xe trước, sang năm đầu xuân chạy đi chạy lại cũng tiện hơn.
Tống Tam Thành nghe vậy đã thấy mãn nguyện lắm rồi!
Dù chưa được cái cảnh "tình cờ hạ kính xe khéo khoe xe mới", nhưng ít nhất tự mình lái xe dạo quanh, khi người ta hỏi han, bàn luận chuyện mua xe kiểu gì… cũng có chút mặt mũi rồi!
Nghĩ thế nào cũng thấy vui, mà kỳ thực ông cũng chưa nghĩ xong nên mua loại nào cho ra dáng đây!
Lúc này, Trương Yến Bình từ trong nhà đi ra, hỏi ngay:
“Đàm Đàm, fan trên livestream của Kiều Kiều cứ hỏi mãi có quà tặng dịp Tết Dương Lịch không… Em định lơ luôn hay chuẩn bị cái gì đó?”
Tống Đàm sửng sốt:
“Tiệm mình… còn từng có quà dịp lễ bao giờ à? Trung thu, Tết Đoan Ngọ có ai hỏi đâu?”
Trương Yến Bình cười cười:
“Làm một cái đi, dù sao cũng là dịp đầu năm, có tí không khí ngày lễ. Với lại, cận Tết thì chuyển phát nhanh nghỉ hết rồi, tranh thủ dịp này làm chương trình tri ân năm cũ đi.”
Anh ta thuận miệng báo cáo luôn số liệu:
“Kiều Kiều bây giờ có 90 vạn fan rồi, chẳng mấy mà cán mốc 1 triệu. Đạt triệu fan rồi là cột mốc quan trọng đấy, phải làm cái gì cho ra hồn ra dáng chứ!”
Tống Đàm cũng muốn tặng lắm, mà khổ nỗi trong kho… chẳng còn hàng!
Nghĩ đi nghĩ lại, cô bất đắc dĩ xoa trán:
“Bảo Kiều Kiều nói trước với mọi người, mùa đông thực sự không còn hàng đâu. Nếu không chê thì làm luôn ‘gói quà củ cải’ giá 9.9 tệ một củ đi!”
Thứ này chắc chắn bị tính phí quá cân, tiền ship thì mình cõng, còn lời lãi gì nữa chứ… Đúng là hiến thân luôn rồi còn đâu!