Anh Tiểu Trương chưa kịp tới, nhưng Tống Đàm lại phải tranh thủ lên thành phố một chuyến.
Cô còn phải chở đồ ra thủ đô, mấy cái hộp đóng gói dâu tây phải chuẩn bị sẵn, nếu không đến được vòng thẩm định thì mệt. Còn có mấy quả dưa hấu, giữa mùa đông thế này, cũng phải bọc kỹ cho đàng hoàng.
Mà tiện thể, trong nhà còn thứ gì có thể tặng thì gom cả lại. Trời lạnh thế này, không để trên thùng xe được, chỉ có thể chất hết lên hàng ghế sau.
Tống Đàm tiếc nuối than thở:
“Lúc đầu còn định mang ít phân dê, phân trùn quế biếu bên thủ đô, mà giờ định thuê xe rồi, không tiện chở, thôi để lần sau mời người ta về ăn tiệc sát trư thái rồi tự vác về vậy!”
Bên cạnh, Tần Quân đang ngồi chuẩn bị giáo án, nghe cô lẩm bẩm kế hoạch bên lò sưởi mà không nhịn được ngẩng lên, biểu cảm cực kỳ vi diệu:
“Cô còn nhớ người ta từng tặng hoa cho cô đấy à?”
“Nhớ chứ!”
Tống Đàm nói hẳn hoi, thậm chí còn có chút hào hứng:
“Bó hoa đó trông đẹp lắm, tôi còn định hỏi xem có dễ trồng không, dễ thì năm sau trồng cho vườn hoa nhà mình.”
Ít ra còn hơn cái mớ bách nhật hồng, thược dược, lay ơn mà mẹ cô cứ thích trồng. Mấy loại hoa đấy nhà nào mà chả có, nhìn mãi cũng chán!
Thao Dang
Cô thậm chí còn nghĩ, dù có trồng mấy bụi kim anh tử trên núi cho leo rào nở hoa còn mới mẻ hơn!
Tần Quân khẽ nhắm mắt lại, nghiêm túc nói:
“Người ta tặng cô bó hoa đó, màu sắc phối hợp tinh tế, hình dáng được chỉnh sửa hoàn hảo, thậm chí bên dưới còn có đế chứa nước. Đặt lên bàn rót ít nước vào thôi mà giữ tươi cả nửa tháng giữa cái tiết trời đầu hạ đấy!”
“Cả giấy gói cũng là kiểu báo cổ điển, thắt nơ xinh xắn… Người ta đích thân cắt hoa từ vườn gửi cho cô, đến cái phong thái còn nghệ thuật như vậy, mà cô lại mang phân dê, phân trùn đến đáp lễ, cô thấy có hợp lý không?”
Tống Đàm im lặng…
Từ góc độ thẩm mỹ thì đúng là không hợp thật, nhưng mà…
“Người ta trồng hoa mà, nghe nói tiền mua chậu, mua đất, mua phân lót cũng tốn lắm đấy. Tôi tặng đúng cái người ta cần, chẳng phải mới đúng là ‘trúng tim đen’ à?”
“Tôi biết.” Tần Quân thở dài:
“Không phải không cho cô tặng, mà là… ít nhất để lần sau rồi tặng, được không?”
Tống Đàm: …
“Thực tế có gì không tốt chứ… Thôi được, lần sau nhất định sửa!”
Nói rồi, cô lảng sang chủ đề khác để cứu vãn:
“Nói thật nhé, Tết này có mời cha mẹ anh đến ăn tiệc sát trư thái không? Cái này giấu cũng chẳng giấu được cả đời đâu.”
“Cô mời không nổi đâu.” Tần Quân thẳng thắn:
“Mẹ tôi chính là kiểu ‘c.uồng công việc’ đấy. Tết chính là mùa làm ăn bận rộn, sao bà ấy chịu đi xa được?”
Càng bận lại càng hăng, càng mệt lại càng tỉnh táo! Để mẹ anh ta bỏ cả ngày trời đi về chỉ để ăn bữa cơm, còn lâu!
“Còn về phần sự nghiệp của tôi…” Tần Quân cười khổ, c.uối cùng cũng hiểu ra:
“Mười năm nữa bà ấy chắc cũng chưa nghỉ được. Mà nếu tôi từ chức, e rằng đến lúc đó ‘Công ty Phát triển Nông nghiệp Vân Kiều’ của cô… ba năm sau, tôi cũng chẳng đủ tư cách mà nhúng tay vào nữa rồi.”
Công ty Phát triển Nông nghiệp này là do sau khi đăng ký nông trại cá nhân, được bí thư Tiểu Chúc đứng ra hỗ trợ đăng ký giúp. Có cái danh nghĩa công ty này, sau này đăng ký các dự án cũng thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng Tống Đàm lại cười xua tay:
“Thầy Tần, đừng khiêm tốn thế chứ, nhà này chỉ có thầy là nhân tài ‘không thể thay thế’ thôi đấy! Kiều Kiều mà học với thầy, tôi thấy nó muốn học cả đời luôn!”
Đã có chút khí chất của một “nhà tư bản” rồi, Tống Đàm vội vàng vẽ bánh vẽ:
“Năm sau, các thầy cô đều được tăng lương nhé!”
Thầy Tần cũng bật cười:
“Được, cảm ơn bà chủ nhé! Nhưng nói trước, Tết này tôi chỉ nghỉ đúng một tuần, còn cái phòng ký túc xá ở trên núi, cô hứa chia cho tôi đấy, trước Tết tôi phải sửa soạn ổn thỏa rồi!”
Không chỉ Tần Quân có ký túc xá trên núi, mà Trương Yến Bình cũng có. Cũng là nhờ Ngô Lan lo chu toàn, sợ bọn họ có bạn bè hay người thân tới chơi, ở nhà không tiện.
Nhưng mà…
“Thu xếp ký túc thì thu xếp, chứ ăn cơm vẫn phải về nhà ăn đấy nhé!”
Tần Quân gật đầu cười:
“Yên tâm, chuyện ăn uống tôi tuyệt đối không ngại!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Cùng lúc đó, tại phòng livestream của Kiều Kiều.
[A a a a! Tôi vừa nghe cái gì thế này!!!]
[Quà tri ân c.uối năm! Chủ phòng livestream còn có trò này nữa hả?!]
[Tôi không chê đâu! Ai chê cứ gửi quà cho tôi cảm ơn nhé!]
[A a a! Cháu yêu các cô dì chú bác! Tôi yêu củ cải!]
[Nói thật tôi không mê củ cải, nhưng lần này phải giành cho bằng được!]
[Một vạn phần quà… Trời đất ơi, dân nghèo tôi sắp khóc vì hạnh phúc rồi!]
[Dù có giới hạn mua, nhưng tôi đã huy động hết bảy cô tám di nhà tôi cầm điện thoại đặt hàng rồi!]
[Đáng ghét! Đừng ai tranh mất phần của tôi!]
[…Mới vào, bên này phát củ cải miễn phí à?]
[Tôi xem thông báo rồi, còn phải trả 9.9 tệ đấy… Củ cải chợ mấy hào một cân mà?!]
[Đừng mơ đồ miễn phí! Củ cải cao cấp giá 9.9 nhé!]
[Ờ ờ, thế thì mời bạn ra chợ mua vài hào một cân đi cho rẻ!]
[Bạn mới à, tôi giàu lắm, lương tháng 4000 tệ, không thèm mua củ cải chợ đâu!]
[Tôi thì nghèo, nhưng c.uối năm rồi, cũng phải mua củ cải đắt đỏ ăn cho ngọt miệng chứ!]
[…???]
Bình luận sôi sục, nhưng những fan “cứng” thông minh đã sớm im bặt, tập trung đặt hàng rồi.
Kiều Kiều hoàn toàn không biết gì, lúc này đang cầm camera lên núi, quay cho mọi người xem cả cánh đồng rau xanh mướt:
“Ban đầu tôi định dẫn mọi người xem vườn dâu, trong nhà kính dâu chín rồi, vừa ngọt vừa thơm luôn đó!”
“Nhưng chị bảo mọi người đối xử tốt với tôi quá, muốn tặng quà tri ân c.uối năm. Thu phí 9.9 là để tiện chốt địa chỉ thôi… Nếu các bạn không thích ăn củ cải thì không cần mua đâu nhé!”
“Thôi nào!”
Kiều Kiều thấy Trương Yến Bình gật đầu ra hiệu, lập tức thao tác thuần thục:
“Lên link rồi nha!”
Cùng lúc đó, Điền Điềm đang ngồi ở nhà, tay ôm laptop, nhìn chằm chằm vào số đơn đặt hàng cứ nhảy liên tục, chóng cả mặt, mắt hoa mày choáng như không có điểm dừng…
“Trời đất ơi…” Đây là lần đầu tiên cô tiếp nhận công việc này, đúng là choáng váng!
Còn Kiều Kiều xoay ống kính ra xa:
“Mọi người nhìn kìa, mẹ tôi dẫn các bác trong thôn ra nhổ củ cải rồi!”
“Nhưng các bạn nhỏ chú ý nhé, lần này gửi củ cải không kèm lá đâu đấy. Chị nói để lâu trong thùng lá héo sẽ không ngon, mà còn nặng ký tốn phí ship…”
Cậu nhóc bĩu môi thở dài, đầy vẻ biết lo toan:
“Tiền vận chuyển đắt lắm mà!”
Nhưng… phòng livestream giờ không còn ai chat nữa.
Bởi vì TẤT CẢ mọi người đều đã nhảy sang trang Taotao Bao đặt hàng rồi!
Trương Yến Bình đứng sau hậu trường livestream, phát hiện có tin nhắn riêng gửi về:
[Xin chào, tôi là nhân viên phụ trách kênh mua sắm của nền tảng livestream XX, có thể tiện trao đổi qua điện thoại không?]
Gã đàn ông to cao cau mày nhướn mắt, nhìn Kiều Kiều một cái, rồi lặng lẽ dò hỏi thêm về tỉ lệ hoa hồng, chính sách ưu đãi trên chính nền tảng này.
Chưa đầy nửa phút sau, suy tính đâu vào đấy, anh ta quyết đoán cho số điện thoại:
“Được, liên hệ tôi theo số này nhé!”
Bên kia, nhân viên vận hành kênh mua sắm thấy trả lời, suýt nữa thở phào nhẹ nhõm.
Cái kênh livestream mới toanh này, tuy không lên link thường xuyên, nhưng mỗi lần mở bán thì doanh số tăng chóng mặt!
Lượng tiêu thụ khủng kh.i.ế.p thế này, chẳng lẽ cứ khư khư bám lấy Taotao Bao?
Chẳng lẽ nền tảng livestream bọn họ không tiện lợi, không ưu đãi đủ tốt chắc?!