Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 985: Buổi bình chọn kết thúc.



Lúc này, MC cũng đang đứng bên cạnh sân khấu, sốt ruột nhìn quanh, vừa dặn dò vừa lo lắng:

“Đây là kiểu sắp xếp gì vậy? Mấy giờ rồi mà người phát giải còn chưa tới!?”

Lãnh đạo biết vẫn chưa đến giờ, nhưng cũng bị kéo dưới khán đài trò chuyện hết chuyện này đến chuyện khác. Mà nhìn đồng hồ thì còn mười phút nữa là bắt đầu rồi, người trao giải còn chưa có mặt, lỡ truyền ra ngoài thì ra thể thống gì?

MC vừa đi vừa dán mắt khắp nơi tìm người, lại chẳng nhận ra ngay bên cạnh, cái chậu hoa khổng lồ đang lặng lẽ được di chuyển đi mà gần như không phát ra tiếng động.

Tống Đàm đứng thẳng người, trong lòng thở dài Vì cái buổi bình chọn này mà mình cũng khổ thân thật rồi! Đổi người khác chắc giờ lưng sắp gãy chứ chẳng đùa.

Cô liếc mắt nhìn đám người tụ lại phía trước, biết thời gian sắp đến rồi, vội vàng xắn tay áo xuống, vỗ vỗ bụi trên người, lại buộc tóc gọn ghẽ.

“Cô! Chính là cô đấy, từ đơn vị nào thế? Nhanh qua đây!”

Chưa kịp hoàn hồn, Tống Đàm đã thấy MC mừng rỡ tiến tới, tay vẫy liên tục:

“Ôi trời, cô từ đơn vị nào thế? Đẹp thế mà cũng bị bắt làm mấy cái việc nặng nhọc này à? Đám đàn ông kia đúng là chẳng ra sao… Mau mau, thay quần áo vào, lát nữa đứng trên sân khấu nhé!”

“Lỡ như lúc đó người trao giải chưa đến, tôi nhìn ra hiệu thì cô lên luôn, mang cúp trao giải, nhớ chưa?”

Tống Đàm: …

“Tôi… tôi là người tham gia bình chọn mà!”

Đám người này đúng là buồn cười, thấy ai cũng chỉ hỏi mỗi câu “đơn vị nào”, chẳng ai thèm cho cô cơ hội trả lời!

Nếu giờ không nói rõ ra, lỡ tí nữa thật sự lên sân khấu trao giải cho chính mình thì có mà quê độ!

MC sững người tại chỗ.

Ngay lúc đó, trong đám người, vị lãnh đạo cao nhất cũng vô tình nhìn thấy Tống Đàm, lập tức tươi cười vẫy tay:

“Tôi nhớ cô đấy! Cô bé này giỏi lắm! Lát nữa có tiện lên chia sẻ cho mọi người nghe không? Làm sao mà mới về quê nửa năm đã đạt doanh thu hàng triệu vậy?”

Ông ta quay đầu giới thiệu cho mọi người:

“Đừng xem thường cô bé này nhé, tốt nghiệp đại học, mới về quê có nửa năm đã thành lập được công ty phát triển nông nghiệp của riêng mình, còn kết hợp được cả mô hình phát trực tuyến, đưa sản phẩm bán khắp mọi miền đất nước. Rất đáng khâm phục!”

Nhìn mọi người ai nấy đều kinh ngạc ngó về phía Tống Đàm, trong lòng lãnh đạo cũng đầy cảm khái:

“Làm nông nghiệp, nói thì dễ, làm được mới khó! Đừng nói mấy cô cậu thanh niên, ngay cả tôi cũng muốn học hỏi thêm một phen đấy!”

Tống Đàm: …

Học cái gì bây giờ? Dạy luôn kênh tu tiên à? Kể chuyện làm sao luyện được tia linh khí đầu tiên trong thời mạt pháp hả?

Hơn nữa, chẳng phải bí thư Tiểu Chúc bảo chỉ cần lên nhận giải rồi về thôi sao?

Cô nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chỉ nhớ mỗi câu trọng yếu: Lãnh đạo cũng muốn biết bí quyết kiếm tiền của mình.

Thế thì còn gì phải úp mở? Câu trả lời ngắn gọn, thẳng thắn nhất chính là:

“Thức ăn của nhà tôi… NGON!”

Vì thế, Tống Đàm mỉm cười, chân thành mời mọc:

“Ngài thực sự muốn biết thì… mồng Tám tháng Chạp âm lịch, nhà tôi tổ chức mổ heo, làm tiệc sát trư thái, các đối tác và bạn bè từ khắp nơi đều về tham dự.”

“Tôi nghĩ, dù có đứng đây nói suốt 100 lần cũng không bằng để mấy ông chủ lớn, mấy vị khách tận tay rút hầu bao mua hàng đánh giá một lần cho khách quan!”

Nói rồi, cô lại nở nụ cười rạng rỡ:

“Ngài có rảnh không? Buổi mổ heo nhà tôi náo nhiệt lắm, mời ngài ghé chơi!”

Hừm, phải thêm một bàn nữa rồi, giờ đã chốt 13 bàn rồi đó!

Lãnh đạo: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khóe miệng ông khẽ giật… Gặp bao nhiêu loại người rồi, bị chặn cửa ở văn phòng tiếp dân cũng từng, nhưng cái kiểu “thẳng như ruột ngựa” mà lại vừa có lý như cô bé này, thật đúng là lần đầu tiên gặp!

Mà nói cho cùng, đúng là nói hay không bằng làm thật, mở tiệc sát trư thái, để người ta tự ăn tự cảm nhận có phải thuyết phục hơn không?

Chỉ trong một thoáng, trong đầu vị lãnh đạo xoay mấy vòng, c.uối cùng, ông bật cười sảng khoái, vung tay nói:

“Được! Tôi hứa với cô, hôm đó tôi nhất định sẽ đến!”

“Lời mời của cô gái trẻ, tôi nhận rồi nhé! Ngày 10 tháng 1, tôi nhất định sẽ đến dự tiệc sát trư thái!”

“Chỉ là… chắc tôi tới hơi muộn, không biết có làm phiền không?” Vào ngày mồng Tám tháng Chạp đó, lịch trình của ông bận kín mít, mà xuống tận làng thì kiểu gì cũng phải đến trưa mới tới nơi.

“Không sao, không sao đâu ạ!” Tống Đàm vội đáp, trong lòng có mấy phần vui mừng, vị lãnh đạo này trước đó đã giúp xin được khoản ngân sách để sửa đường về làng, người như thế, cô đương nhiên có thiện cảm.

Thấy lãnh đạo có chút ngại ngùng, cô vui vẻ cười:

“Đến trưa cũng chẳng sao đâu ạ! Hôm đó bạn bè trên mạng và các đối tác cũng toàn trưa mới đến, mà nhà tô vốn cũng tính tổ chức tiệc trưa mà!”

Đến khi ấy… ăn cơm xong ngó nghiêng một vòng, chẳng hay có thể giúp cô đẩy nhanh mấy việc liên quan đến phê duyệt đất đai với cái vụ hạn mức điện sản xuất không nhỉ?

Nói thật, cái hạn mức điện trong khu sản xuất nông nghiệp nhà cô còn lâu mới đủ, sớm đã muốn tìm dịp hỏi thăm rồi.

Lúc này, sân khấu c.uối cùng cũng bắt đầu vào guồng.

MC thở phào khi thấy lễ tân đã lặng lẽ vào vị trí.

Nhạc nổi lên, buổi lễ chính thức bắt đầu!

“Chào mừng đến với buổi chung kết Bình chọn Phát triển Nông nghiệp Đặc sắc Nông thôn lần thứ nhất của Vân Thành — [Tiểu Nông Nhân]!”

Tống Đàm đứng bên cánh gà, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm đi theo cái gọi là “quy trình rút gọn”…

Nghe MC thao thao bất tuyệt, đọc mãi mà chẳng chịu kết thúc, cô thở dài trong lòng: Làm cái này… vất vả quá. Biết thế lúc nãy cứ đi bê chậu hoa còn sướng hơn!

Kết quả cũng chẳng nằm ngoài dự đoán.

Chỉ là khác với lời bí thư Tiểu Chúc từng nói, lúc đến lượt cô lên nhận giải, vị lãnh đạo cao nhất lại tự mình đứng dậy, đích thân trao cúp cho cô.

Trong lúc chụp ảnh kỷ niệm, lãnh đạo tươi cười căn dặn:

“Cố gắng lên nhé! Cô gái trẻ rất giỏi đấy!”

Khi buổi lễ sắp kết thúc, bí thư Tiểu Chúc cũng vội vã chen vào hàng ghế phía dưới.

Mãi đến khi tan lễ, Tống Đàm mới lén ghé tai cô ta hì thầm:

“Lãnh đạo này hiền hòa thật, vừa mới sửa xong con đường về làng đã nhắc tôi cố gắng tiếp, lại còn nhận ra tôi là người tham gia bình chọn nữa chứ… Thảo nào người ta làm lãnh đạo!”

Bí thư Tiểu Chúc liếc mắt nhìn cô, giọng có chút khó tin:

“Cô nghĩ gì vậy? Cô có biết doanh thu nửa năm qua của cô là bao nhiêu không? Cô tưởng lúc cô đi vay vốn, bên ngân hàng người ta dễ dàng duyệt cho cô là vì cái gì?”

Chỉ riêng cô thôi mà đã bằng cả một doanh nghiệp rồi đấy! Mà toàn bộ là dòng tiền mặt, thanh khoản cực kỳ dồi dào, không như mấy công ty treo nợ khắp nơi đâu!

Nếu không phải nhờ chính sách ưu đãi thuế cho mô hình nông nghiệp hộ gia đình, thì chỉ riêng tiền thuế của cô thôi cũng đủ làm người ta choáng rồi!

Thao Dang

Tống Đàm: …

Thế nên nói rồi, mình không muốn dây vào đám chính trị gia, có qua có lại mà nghĩ mệt não lắm. Toàn sâu xa với tính toán, chẳng vui gì cả!

Cô lắc đầu lẩm bẩm:

“À mà này, hôm nãy tôi mời lãnh đạo về ăn tiệc sát trư thái nhà tôi rồi nhé, người ta đồng ý rồi, còn nói chắc chắn sẽ đến nữa.”

Bí thư Tiểu Chúc vừa nãy còn nhìn cô khinh khỉnh giờ thì: …!!!

Chiêu này… đỉnh thật đấy!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com