Sáng sớm thứ Hai, Tống Đàm đã thu xếp sẵn sàng, chuẩn bị lên thành phố tham gia buổi bình chọn “Tiểu Nông Nhân”.
Ngô Lan còn muốn giúp cô ăn mặc cho ra dáng một chút, kết quả vừa lục tủ ra… ngoài mấy chiếc áo bông đại hạ giá từ hồi dọn kho với mấy cái áo phao cũ kỹ, thì chẳng còn món nào ra hồn.
Cái duy nhất trông còn tạm coi là “thời trang trẻ trung” thì lại là chiếc áo khoác cô mặc lúc c.uối tháng Hai về nhà, mua giá khuyến mãi có 79 tệ, mà giờ cũng sờn cũ rồi.
Thế là c.uối cùng, vẫn phải mặc áo phao thôi.
“Lạnh không đó? Thật không lấy cái áo bông đi hả? Hôm qua cô phóng viên còn gửi ảnh cho con đó, buổi bình chọn toàn đứng ngoài trời đấy!”
Tống Đàm lắc đầu:
“Không cần, con không sợ lạnh mà.”
Linh khí dưỡng thân, hồi mới xuất viện cô đã không còn sợ lạnh như người thường nữa, bây giờ lại càng khỏe như trâu, nhiệt độ xuống âm ba, âm bốn độ, chỉ cần mặc mỗi áo thun dài tay với cái áo phao ba lớp là đủ, nếu không phải tay chân lúc nào cũng ấm nóng, Ngô Lan đã bắt cô mặc thêm áo giữ nhiệt từ lâu rồi.
Giữa mùa đông lạnh buốt, mà lại đi theo phong cách thuần nông giản dị, Tống Đàm cũng lười bày vẽ, thẳng thắn khoác luôn cái áo phao màu xanh lục huỳnh quang lên người, mà hàng khuyến mãi giá rẻ thì toàn cái màu chói mắt kiểu này thôi!
Ngô Lan nhìn nhìn, c.uối cùng lại thấy cũng hài lòng:
“Màu này cũng đẹp mà, nhìn mặt sáng hẳn lên!”
Trong lòng còn định tự hào khoe thêm câu nữa: Con gái mình dáng thon cao, mặt mũi xinh xắn, có khác gì người mẫu đâu, mặc bao tải lên người cũng đẹp, huống hồ cái dáng này nhìn đúng chuẩn “móc áo sống” luôn ấy chứ!
Tống Đàm nghe thế còn thấy lạ, soi gương kỹ lại:
Màu xanh huỳnh quang này… kiểu gì mà làm sáng mặt lên được ta?
…
Nhà họ Tống có thói quen dậy sớm, Tống Đàm lái thẳng chiếc bán tải vào thành phố, đã hơn tám giờ một chút mà trời hãy còn mờ mịt sương mù.
Nhưng những người nhân viên thì đã bắt đầu bận rộn khắp hội trường rồi.
Người trải thảm đỏ, người kê giỏ hoa, người treo phông nền, lắp đặt thiết bị… Mấy lãnh đạo miệng nói chỉ là “sự kiện nhỏ”, chứ nhân viên bên dưới cũng mệt phờ râu cả đám.
Tống Đàm tản bộ quanh hội trường một vòng, tự dưng lại thấy… hình như mình ăn mặc có hơi xuề xòa quá thì phải.
Dù gì người ta cũng nghiêm chỉnh làm hẳn một buổi lễ đàng hoàng, mà mình thì mặc cái áo chói lọi kia, chẳng phải có hơi thiếu tôn trọng rồi sao?
Nghĩ vậy, cô chỉ biết thở dài, kéo tay áo lên, giữa tiết trời mùa đông lạnh cắt mà để lộ cánh tay trắng như tuyết:
“Cần làm gì tiếp nào?”
Anh chàng cầm sổ phân công nhiệm vụ ngẩng lên nhìn cô, thấy là người lạ, chắc đoán là nhân viên mới của chỗ nào đó, thế là không khách sáo:
“Đằng kia có mấy khung sắt, cô đi kiếm vài người bê hết ra sau phông nền, để nguyên đó lát nữa chụp ảnh xấu lắm.”
Tống Đàm nhìn theo, ừ, chắc mấy cái khung đó là chỗ để dựng thiết bị. Cô lại đảo mắt nhìn quanh, thấy ai nấy đều bận rộn, liền gật đầu:
“Được, để tôi lo.”
Dứt lời, cô sải bước đi thẳng tới chỗ đó, không nói không rằng nhấc luôn một khung sắt lên vai, vững vàng mà đi về phía sau sân khấu, không hề loạng choạng lấy một bước.
Tới khi có người nhận ra, cô đã bê xong đến cái thứ ba rồi!
Anh chàng phụ trách giật nảy mình, tóc gần như dựng thẳng lên:
“Ơ cái cô này! Ai cho cô đụng vào đó đấy?!”
Miệng quát ầm lên:
“Cô ở đơn vị nào hả? Con gái con đứa mà không biết giữ sức à? Mau mau đi chỗ khác, qua bên kia mà sắp xếp giỏ hoa đi!”
Vừa nói vừa đưa tay định lấy khung sắt từ vai cô xuống, nào ngờ hai tay gân xanh nổi hết cả lên, cố mãi mà khung sắt vẫn chỉ lơ lửng chệch khỏi vai cô được một tí, nặng quá đi mất!
Thao Dang
Dù gì cũng là khung thép hàn nguyên khối vuông vức chứ đùa!
Tống Đàm thuận tay đỡ lại khung sắt, cười nhẹ như không:
“Không sao đâu, tôi quen làm mấy việc này rồi.”
Nói xong cô lại nhẹ nhàng xách thêm một khung nữa, thong thả đi về phía sau, không thèm ngoái đầu lại nhìn cái ánh mắt trợn tròn như muốn rớt cả con ngươi kia!
Tổng cộng có tám khung thép, người phụ trách cứ đứng lỳ bên cạnh, kiên quyết phải ra tay giúp cô một tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Đàm thầm thở dài: Ngài vắt hết sức mặt đỏ bừng lên, tôi đứng cạnh cũng không dám tiện tay vung khung thép lên vai, sợ làm ngài mất mặt đây mà… Thật chỉ tổ làm chậm tiến độ thôi!
May mà chỉ có mấy cái, qua lại vài lượt cũng xong.
Cô vỗ vỗ lớp bụi trên vai, mà có phủi cũng chẳng sạch nổi, trên khung toàn là vết ố tích tụ từ bao năm.
Bỗng nghe người phụ trách tò mò hỏi:
“Cô mới vào làm năm nay hả? Thuộc đơn vị nào vậy? Thời tiết rét căm căm thế này mà để tân binh như cô vác mấy thứ nặng nề này, người ta cũng ác quá. Ra đứng phụ giao thông ngoài đường còn đỡ khổ hơn!”
Tống Đàm dở khóc dở cười:
“Tôi không phải…”
Còn chưa kịp giải thích xong, phía trước đã có người lại hô lên:
“Lại đây hai người, mấy chậu cây này đặt nghiêng ngả thế kia, dọn lại cho ngay đi!”
Được rồi!
Toàn chậu sành to tổ bố, đất trồng thì nặng trịch, thành chậu vừa trơn vừa dày, đường kính to tướng. Đã thế, trên mỗi chậu còn trồng một cây quất cảnh lớn, tán cây cứng cáp, nhìn mà muốn nản.
Mọi người đứng quanh trợn mắt tròn xoe, sinh động thể hiện cảnh “chó cắn nhím, không biết từ đâu hạ miệng”.
Muốn bế chẳng bế nổi, mà lôi cũng lôi không xong, đành đứng chống nạnh chửi chậu cây bất động kia một trận.
Tống Đàm: … Xét cho cùng, nếu không phải do mình, bí thư Tiểu Chúc cũng chẳng nghĩ cách tổ chức cái sự kiện này đâu…
Thôi thì gánh vác trách nhiệm cái đã.
Cô đi tới, khiêm tốn nói:
“Để tôi, tôi khỏe mà.”
Lần này, Tống Đàm học khôn, không có màn bế chậu cây đi thẳng như siêu nhân nữa.
Hỏi rõ vị trí cần đặt, cô khom người hai tay túm lấy một bên chậu, nhẹ nhàng nâng lên, lôi tuốt tuột chậu cây đi bon bon trên nền gạch, y như bên dưới lắp sẵn bánh xe vậy.
Kiểu làm này không phải là không ai biết, chỉ là chậu nặng thế, mà kéo lê thế này chả mấy chốc thì hoặc cái chậu vỡ, hoặc nền gạch mòn…
Nhưng nhìn cô kéo nhẹ nhàng thế kia, trơn tru đến mức không kêu lên một tiếng, hai anh thanh niên đứng gần đó cũng nóng m.á.u, hít sâu thử bắt chước.
“Hự!”
“Á…!”
Bầu không khí bỗng ngưng trệ.
Hai người liếc nhìn nhau, lại nhìn xuống chậu cây trong tay.
Đúng là đã nhấc được lên, nhưng mà… người ta vừa lôi đi đã được một đoạn, bọn họ thì loay hoay vất vả, chậu cây chỉ nhích được có một viên gạch lát sàn!
Thế này có phải quá mất mặt không chứ…
Còn đang xấu hổ dở dang, ngoài cửa hội trường bỗng vang lên tiếng xôn xao.
Một cô MC mặc váy mỏng tang, chân đi giày cao gót chạy vèo vèo trên nền gạch lạnh toát giữa mùa đông, gấp giọng hô:
“Mau mau mau! Lãnh đạo đến sớm rồi! Chuẩn bị xong chưa?”
Ngay sau đó, đám phóng viên đẩy máy quay vừa lùi vừa điều chỉnh góc máy, ống kính đều chĩa vào đám người đi cùng lãnh đạo tiến vào.
Lãnh đạo thành phố Vân tuổi đã cao tuổi, nhưng mấy năm làm việc thực sự có tiếng, làm được không ít việc tốt cho dân.
Giờ nhìn quanh thấy mọi thứ cũng ổn thỏa, ông mỉm cười vui vẻ nói với mấy người bên cạnh:
“Công tác nông thôn dù lớn dù nhỏ cũng không thể coi nhẹ, lần này tổ chức bình chọn nông nghiệp làm sáng tạo được thế này, rất tốt, rất có ý nghĩa.”
Thành phố Vân chẳng có ưu thế về địa lý, khí hậu cũng bình thường, không có công nghiệp nặng, bất động sản thì ế ẩm, du lịch văn hóa lại chẳng có nền tảng…
Giờ mà dân làng có thể không cần đi làm thuê mà vẫn kiếm được tiền ngay trên chính quê hương, người làm lãnh đạo mà có tầm nhìn thì ai cũng vui mừng cả.
Ông quay đầu, hòa nhã bắt chuyện với mấy ứng cử viên:
“Nghe nói năm nay có một vị khởi nghiệp giỏi lắm, mới về quê chưa đầy nửa năm mà thu nhập đã vượt qua cả triệu rồi phải không?”