Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 983: Người nhà đi đâu ăn cơm?



Bí thư Tiểu Chúc lắc đầu cười:

“Không sao đâu, mấy ông nội nhà cháu có thiếu tiền đâu, lương hưu rủng rỉnh, thỉnh thoảng còn cho thêm tiền tiêu vặt cho cháu nữa ạ. Tiền thuê phòng lần này cũng là mấy ông ấy đưa, cháu chỉ đứng tên trả hộ thôi.”

“Thế thì được rồi.” Ngô Lan nghe vậy cũng yên tâm, lại hỏi tiếp:

“Vậy họ qua đây thì ăn ở nhà ăn tập thể, thu tiền tượng trưng mấy trăm thôi.”

Bà còn thở dài cảm khái:

“Già rồi, có tí tiền dưỡng lão trong tay cho yên tâm cũng tốt.”

Bí thư Tiểu Chúc: …

Trong lòng thầm nghĩ, nhà cô mấy ông cụ về hưu rồi mà chẳng cần con cháu lo tí nào đâu, tiêu tiền còn phóng khoáng hơn cô nhiều ấy chứ!

Nhưng nói ra thì lại khéo léo:

“Nếu thế thì tính hẳn gói trọn gói, một nhà một tháng một vạn, lên nhà thím ăn luôn được không ạ?”

“Cái đó thì không được!”

Ngô Lan chưa kịp mở miệng, ông chú Bảy đã chặn trước:

“Đùng cái thêm mười người, lại thêm cả bàn ăn nữa, mấy hôm g.i.ế.t heo khách khứa kéo đến thì lấy đâu chỗ mà ngồi!”

Chưa kể, bếp núc bên này mà nấu thêm cho chục người, ông cũng quay c.uồng đến chóng cả mặt mất thôi!

Đúng là vấn đề nan giải. Căn phòng ăn lớn nhà họ Tống đủ chỗ cho hơn ba chục người, hồi mùa hè đám sinh viên của giáo sư Tống, rồi cả ông bà ngoại cũng ở đây mà chẳng thấy chật.

Nhưng mà, c.uối năm rồi, người thân trong nhà cũng kéo về hết, nhà mình đã có sẵn chục người, giờ thêm mười người khách nữa thì chật ních mất rồi!

Chợt nghĩ ra, bí thư Tiểu Chúc bèn đề nghị:

“Hay là thế này, mấy người nhà thì lên nhà ăn trên núi ăn cơm, còn các ông cụ cứ ăn ở nhà thím, được không ạ?”

À há…

Ngô Lan hơi ngẩn người.

Tống Tam Thành cũng chau mày khó hiểu:

“Chỉ để người nhà lên trên núi ăn thôi, có vẻ không tiện lắm nhỉ?”

“Sao mà không tiện ạ?” Bí thư Tiểu Chúc khéo léo cười:

“Đều là người nhà đưa con cháu đi mở mang tầm mắt, mà trên núi đồ ăn chẳng thiếu món ngon, có khổ sở tí nào đâu ạ. Mấy chú ấy ăn trên đó cũng không thiệt thòi gì.”

Cô nàng thầm nghĩ: Anh cảnh vệ Tiểu Đỗ nhà mình chịu thiệt một chút đi, hôm mổ heo cô nhất định gắp cho anh ấy toàn miếng thịt to bù lại!

Nhà họ Tống nghe thế cũng chẳng còn cớ gì từ chối. Một năm nay, nhà họ Tống được bí thư Tiểu Chúc cho không biết bao nhiêu thuốc bổ, thuốc quý, rượu ngon, t.h.u.ố.c lá xịn rồi, giờ mà còn không nể mặt thì chẳng ra làm sao.

Chỉ có Tống Tam Thành còn lẩm bẩm:

“Nhà mấy người cũng lạ, đưa con cháu đi chơi, đi đâu chả được, cứ phải dắt về vùng quê thế này cho biết đời là sao? Nhìn cảnh mổ heo thì lớn khôn lên à?”

Bí thư Tiểu Chúc: … Khó giải thích ghê…

Đang rối rắm không biết nên nói gì, thì Ngô Lan đã liếc qua, vẻ mặt đầy thâm ý:

“Tôi nhìn ra rồi, nhà cô Tiểu Chúc này không phải nhà bình thường đâu.”

Bí thư Tiểu Chúc: Ơ, phát hiện rồi à? Sớm biết nãy không nói dối!

Ngô Lan quay sang nói với Tống Tam Thành, vẻ mặt như người từng trải:

“Nhà người ta chắc chắn là nhà giàu rồi. Ông không biết chứ, giờ bọn trẻ nhà giàu từ tiểu học đã bắt đầu đi học mấy cái ‘nghiên cứu thực địa’ rồi. Đứa thì tham quan trong tỉnh, đứa thì đi du lịch trong nước, có điều kiện hơn thì hẳn sang nước ngoài đi trại hè.”

“Bọn họ về quê ta mở mang tầm mắt tí có gì lạ đâu, làm gì mà cứ ngạc nhiên thế!”

Lời phân tích cực kỳ chuẩn xác, mặc dù kết luận thì chẳng ăn nhập gì với chứng cứ, khiến bí thư Tiểu Chúc phải khâm phục sát đất.

Quả nhiên, Tống Tam Thành lập tức gật gù ra chiều thấu hiểu lắm:

“Thấy chưa! Tôi bảo là cái cụm từ ‘nghiên cứu thực địa’ nghe quen lắm mà… À đúng rồi, tôi xem cái phim đô thị tu tiên gì đó, nam chính cũng đang đi ‘nghiên cứu thực địa’ rồi bị người ta đánh c.h.ế.t xong trọng sinh ấy…”

Bí thư Tiểu Chúc: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Được rồi, nghiên cứu kiểu này thì thôi miễn luôn cũng được…

Hai ngày tiếp theo, Ngô Lan liền đích thân dẫn người đi tới đi lui dọn dẹp ký túc xá. Vệ sinh vốn dĩ vẫn có mấy cô bác trong thôn thường xuyên quét tước nên cũng không mấy khó khăn, chỉ cần sắp xếp thêm ít đồ mới là xong.

Chỉ có chuyện lựa chọn rèm cửa là khiến bà không vừa ý nổi với lựa chọn của Tống Đàm.

“Trời đẹp thế này, ánh nắng chan hòa mà còn treo cái gì rèm che nắng cho tối um lại làm gì?”

“Cái chỗ treo rèm này không phải có sẵn rồi sao? Mẹ vẫn còn mấy tấm ga giường bằng vải thô cất trong kho, to lắm, đục mấy lỗ luồn dây là treo được, vừa sặc sỡ, lại còn dày, mùa đông chắn gió lạnh cực tốt.”

Tống Đàm nghệt mặt:

“Mẹ à, rèm không che nắng thì treo làm gì nữa? Sáng sớm nắng rọi thẳng vào giường, ai mà ngủ được?”

Ngô Lan liền lườm một cái, dứt khoát phản bác:

“Con có bao giờ ở nhà mà ngủ nướng được chứ?”

Thao Dang

Tống Đàm cứng họng.

Ờ ha… đúng thật là chưa bao giờ ngủ nướng cả!

Nửa đêm cày phim, nửa khuya tu luyện, tờ mờ sáng chạy bộ khắp núi, đến khi ngủ thì cũng chỉ có đúng ba tiếng là lại bật dậy, cả ngày tinh thần phơi phới…

Ngô Lan càng không vừa mắt kiểu sống “hưởng thụ” ấy:

“Mùa đông trời lạnh, chẳng có việc gì thì lên giường từ tám chín giờ tối, ai còn ngủ đến tận trưa nữa chứ? Mà ngủ nhiều thế thì cũng lãng phí quá rồi!”

Mùa hè lại càng khỏi phải nói, trưa còn tranh thủ chợp mắt nữa.

Nhưng Tống Đàm thật sự không muốn lấy ga giường làm rèm cửa, đành nhún nhường:

“Thì… mình thì không sao, nhưng nhỡ mai kia có mấy bạn trẻ thành phố tới, người ta muốn ngủ nướng thì sao ạ?”

“Làm gì có chuyện ấy!” Ngô Lan đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ngoài kia là một mảng đồi trơ trọi mùa đông, dưới chân núi là ao cá nhà mình.

“Đại Bạch tuy dọn về bên bờ sông ở rồi, nhưng khu vực này vẫn là địa bàn của nó. Sáng nào nó chẳng dắt con ngỗng kia lượn hai vòng dưới ao! Cái giọng của nó mà con không nhớ à? Nó mà gào lên một cái, ở trong nhà nghe rõ mồn một, đến thế còn ngủ được chắc?”

“Với lại, nhà ăn trên núi hay nhà mình cũng vậy, không ăn đúng giờ thì đừng mong còn đồ mà ăn. Nhiều người thế, làm sao mà để phần cơm cho từng người được? Cứ phải có giờ giấc đàng hoàng.”

“Không ăn no thì liệu có ngủ yên nổi không?”

Ngô Lan nói đâu ra đấy, Tống Đàm nghĩ đi nghĩ lại, đúng là chẳng cãi vào đâu được!

c.uối cùng chỉ biết khéo léo lùi bước, giọng thành khẩn:

“Thôi mẹ nói đúng hết, làm thế nào mẹ cứ quyết đi ạ.”

Nhưng vừa nói xong, lại thấy Ngô Lan có vẻ tiếc rẻ:

“Nhưng mà mấy cái ga giường tốt thế, đục lỗ treo lên cũng tiếc lắm chứ! Sao phải treo cái rèm cầu kỳ đó chứ? Không treo dây thép, kẹp lên mấy cái kẹp sắt là xong mà!”

Tống Đàm suýt ngất:

“Mẹ ơi! Treo rèm kiểu đó, con lấy đâu ra mặt mũi mà đi thu tiền nhà 1000 tệ một tháng đây!”

Ngô Lan khựng lại, rồi vỗ trán thở dài:

“Ối trời! Sao không nhắc mẹ sớm là còn thu tiền nhà chứ! Một tháng 1000 tệ cơ à, bác sĩ Tiểu Quách lần trước đi thuê nhà ở trung tâm thành phố cũng chỉ tầm ấy thôi đó!”

Bà càng nói càng thấy không ổn:

“Thu tiền rồi thì không thể cẩu thả như thế được! Con vừa nhắc cái rèm che sáng gì đó, đã đặt mua chưa? Phải mau lên đấy!”

Lại vội vã lục tủ:

“Đệm giường mua chưa? Con với lũ trẻ ở nhà đều quen nằm đệm rồi, phải mua thêm mấy cái chứ nằm sàn ai mà chịu nổi!”

Sự chuyển biến từ “tiết kiệm hết mức” sang “tiêu tiền hoành tráng” của Ngô Lan phải gọi là mượt mà như nước chảy mây trôi, khiến Tống Đàm cũng phải tròn mắt bái phục.

Cô đùa vui:

“Mua đệm, mua rèm đủ cả, lỡ người ta thuê có một tháng rồi đi, mình hết tiền thì sao?”

Thực ra cô cũng không định kinh doanh cho thuê nhà lâu dài, nhưng không cản được việc chọc mẹ vui một chút.

Ai ngờ, Ngô Lan đang bận rộn chợt đứng khựng lại, rồi cười đắc ý:

“Làm gì có chuyện đó! Chẳng cần nói đâu xa, chỉ riêng tay nghề nấu ăn của đầu bếp Tưởng trên núi nhà mình thôi, có ngon không thì tự biết!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com