Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 982: Sự hào phóng của ông nội.



Giáo sư Tống đang bận rộn thu thập hạt giống, đồng thời cũng lên kế hoạch sơ bộ cho việc quan sát vụ mùa năm sau.

Trong khi đó, ông chú Bảy lại tỏ rõ vẻ khinh thường đối với mấy phóng viên đã đi từ sớm, vừa càu nhàu vừa xắn tay áo, cầm đống lá cải củ mà họ chê bai để trộn thành một chậu nhân bánh thật hấp dẫn.

“Đúng là không hiểu nổi, loại lá cải ngon thế mà cũng chê không lấy.”

Kiều Kiều lại lắc đầu ra chiều hiểu chuyện:

“Con thấy chị phóng viên thông minh mà, người ta mang rau về đâu ăn hết liền được, đã có xà lách, cải vàng, cải đen ngon hơn rồi, cần gì lấy mấy lá củ cải già chứ? Nếu là củ cải hay cải thảo thì còn để lâu được.”

Cậu nhóc nói xong còn ra dáng người lớn, gật gù vẻ thấu hiểu:

“Kiếm tiền vất vả lắm ạ, chị phóng viên mua rau về cho người nhà ăn, tiền tiêu còn nhiều hơn cả lương một tháng của con… Đương nhiên phải chọn mấy thứ để được lâu chứ ạ!”

Ờ thì, cả nhà đều biết lương thực tập sinh của cậu nhóc là 50 tệ một ngày rồi!

Ông chú Bảy không nhịn nổi nữa, liếc sang Tống Đàm:

“Kiều Kiều khi nào mới được chính thức đi làm thế? Thời buổi này ta nhận thợ học việc lương còn hơn 1500 rồi đấy!”

Tống Đàm cũng chẳng hề yếu thế, đáp ngay:

Thao Dang

“Người ta còn thử việc cả năm, Kiều Kiều mới làm chưa đến mười tháng mà ạ!”

Kiều Kiều ngó trái ngó phải, bỗng nhiên sáng mắt lên:

“Thế thì đợi đủ 12 tháng, con được chuyển chính thức rồi đúng không?”

Cậu nhóc bắt đầu đếm ngón tay:

“Một, hai, ba… Chị ơi, c.uối tháng hai chị về nhà, tháng ba bắt đầu làm, vậy còn ba tháng nữa là xong rồi!”

Rồi lại hớn hở ngước lên hỏi Tống Đàm:

“Vậy sau khi em chính thức đi làm, lương bao nhiêu ạ?”

Tống Đàm: …

Ôi chao, học toán nhiều đúng là hại người, giờ Kiều Kiều biết tính toán lương bổng rồi!

Cô suy nghĩ một hồi, bèn thở dài tỏ vẻ rộng lượng:

“Năm nay em làm rất tốt, chị suy đi tính lại, lẽ ra lương chính thức là 80 tệ một ngày, nhưng chị quyết định thưởng luôn, tăng hẳn lên 100 tệ một ngày cho em!”

Cô nói xong còn hùng hồn tính hộ Kiều Kiều:

“Em xem này, mỗi tháng ít nhất được 3000 tệ, nuôi mấy ‘bảo bối’ hết 1500, em còn dư lại 1500 nữa. Dùng để mua quà cho chị, cho cha mẹ, hay mua thêm quà cho các ‘bảo bối’ cũng đều thoải mái!”

“Thế nào? Có thấy mình sắp giàu to chưa?”

Kiều Kiều nghe mà cảm xúc lên xuống theo từng câu, c.uối cùng lại mơ màng nói:

“Nhưng… bây giờ lương em vẫn chưa tăng mà!”

“Với cả…” Cậu nhóc nghiêm túc nói tiếp:

“Chị còn từng nói, mỗi ngày em phải để dành được 5 tệ chứ không chỉ còn dư 1500 đâu!”

Tống Đàm: …

“Đúng đúng đúng, chị có nói! Ai da, Kiều Kiều đúng là giỏi tính toán, quản lý tài chính giỏi quá cơ!”

Lời khen này nghe thẳng thắn mà… khô khan hết sức. Cả nhà họ Tống không ai nỡ nhìn thẳng cảnh tượng đó nữa.

Nhưng Kiều Kiều lại cực kỳ đắc ý, kiêu ngạo hếch cằm:

“Chuyện nhỏ thôi ạ, đều nhờ thầy Tần dạy giỏi! Bây giờ em còn biết tính xác suất luôn đó!”

Mọi người lập tức đồng loạt quay sang nhìn Tần Quân, thầy Tần à, anh dạy mỗi toán thế thôi à, không dạy Kiều Kiều tí nào về lòng người hiểm ác với chiêu trò bóc lột của bà chị kia sao?

Lũ trẻ không sớm học được mấy chuyện thị phi thì thôi, chứ lỡ đâu không nhận ra chị mình là tay “lột da” siêu cấp, sau này lương tháng không khéo tính luôn cả số âm rồi ấy chứ!

Tần Quân thì rất thản nhiên, cười tủm tỉm mà đáp một câu gọn lỏn:

“Cũng hết cách thôi, lương tôi cũng do chị cậu ấy trả mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cái dáng vẻ vì năm đấu gạo mà cúi đầu ấy… đúng là dứt khoát, không vướng bận gì hết!

Mọi người vừa trò chuyện vừa cùng nhau ra tay, cả nhà từ lớn đến bé đều góp sức, c.uối cùng cũng gói ra được một đống bánh bao… mà phải nói là méo mó, rách rưới, chẳng cái nào ra cái nào.

Bánh thì miệng há to, nhân tràn ra ngoài như cái mồm đầy răng nanh... Ăn thì chắc vẫn được, chứ nhìn vào thì đúng là không nuốt nổi nước bọt.

Tống Đàm còn vô tội thanh minh:

“Không phải lỗi của tôi đâu nhé, tôi thật sự không có khiếu làm bếp mà.”

Bà Đường vỗ vỗ lớp bột còn dính trên áo, dịu dàng an ủi:

“Đừng vội, ăn bánh bao chủ yếu là thưởng thức cái tình cảm, cái hương vị, cứ chăm chăm nhìn hình thức làm gì cho mệt.”

“Hừ!” Ông chú Bảy hừ lạnh, chẳng buồn uống mấy bát canh gà nhạt toét đó, bèn dứt khoát sai:

“Kiều Kiều, mấy cái bánh xấu này cho lên hấp trước đi, ai gói thì người đó ăn.”

Còn mấy cái bánh tròn trĩnh đẹp đẽ mà họ gói thì dĩ nhiên là cất vào tủ lạnh, để dành làm bữa sáng sau này.

Đến tối, bí thư Tiểu Chúc ghé qua, vừa vào cửa đã chào hỏi:

“Chỗ ký túc xá đơn kia còn cho thuê không? Tôi muốn thuê sáu phòng, sửa sang dọn dẹp chút, qua Tết Dương lịch, ông cụ nhà tôi với mấy cụ khác chắc qua chơi rồi.”

Tống Đàm ngạc nhiên:

“Đến sớm thế? Sớm thế có thịt đâu mà ăn, đến ngày mổ heo rồi hẵng qua cũng kịp mà?”

Bí thư Tiểu Chúc nghĩ thầm, chuyện này có phải tôi quyết được đâu? May mà còn chỗ ký túc xá, không thì mấy cụ kia mà ở nhờ nhà dân, ối giời ơi, náo nhiệt khỏi nói.

Cô ta cười cười, c.h.é.m gió tỉnh bơ:

“Sang năm sinh viên nghỉ đông sớm, lại đúng dịp c.uối năm, về quê chen chúc lắm! Không chuẩn bị trước không mua được vé đâu!”

Ngô Lan thở dài:

“Thấy chưa, tôi đã nói rồi, năm nay g.i.ế.t heo trễ quá, cận Tết rồi thì đúng là mua vé khó. Đến lúc đó, mấy người fan hâm mộ Kiều Kiều nhà mình cũng rủ nhau đến trước thì mệt lắm đây!”

Nói không cho bọn họ đến sớm là một chuyện, chứ ai cấm được người ta đâu? Với lại, đúng là mua vé bây giờ cũng vất vả thật.

Nhưng mà mấy con heo nhà này bây giờ mỗi ngày còn đang ủn ỉn tăng ký ầm ầm, g.i.ế.t sớm thì hụt cả chục ký thịt, ai nỡ!

Tống Đàm nghĩ nghĩ, cũng đành phải thở dài:

“Mẹ, ngày mai gọi người đến phụ dọn lại ký túc xá và mấy phòng đơn đi.”

“Chỗ nào cần treo rèm thì treo, chăn đệm sắp xếp đủ cả, đồ điện thì lắp xong hết rồi, giờ chỉ chuẩn bị thêm mấy thứ linh tinh là ổn.”

“Đến lúc đó, chỗ này mình cho thuê luôn. Ký túc xá bốn người thì 500 tệ một tháng, còn phòng đơn, tùy diện tích, giá từ 1000 tệ trở lên.”

Bí thư Tiểu Chúc tròn mắt:

“Ủa, cái này đâu phải phong cách keo kiệt của cô đâu nhỉ? Sao giá thuê có 1000 tệ thôi? Nay phóng khoáng thế?”

Ở quê thì đất với nhà đúng là chẳng đáng bao nhiêu, nhưng giá cả luôn đi theo c.ung cầu. Không thì sao mấy cái homestay dám hét giá mấy trăm một đêm?

Tống Đàm lườm một cái:

“Tôi có keo kiệt thì cũng cho trúng chỗ mà keo chứ? Mấy năm trước chẳng phải do trong nhà thật sự không có tiền à? Còn nợ ngập đầu kia à.”

“Giờ thì khác rồi, c.uộc sống cũng ổn định. Xa là khách, nếu không phải người đến đông quá, ký túc trống thì ai cũng có thể đến ở, tôi chẳng thèm tính toán tiền bạc đâu.”

Cô cười sảng khoái:

“Năm nay nhà tôi cũng được cô chăm sóc nhiều. Đợi khi nào ông nội thân sinh của cô qua chơi, khỏi khách sáo, tôi bao trọn gói luôn, không để ông bỏ ra một đồng nào!”

Bí thư Tiểu Chúc phá lên cười:

“Cảm ơn trước nhé! Nhưng mà khỏi phải tiết kiệm giùm ông ấy đâu, ông ấy giàu hơn tôi nhiều!”

Dứt lời, cô ta móc điện thoại chuyển khoản:

“Cô tính cho tôi năm phòng, mỗi phòng 50m², hai người ở vừa đẹp… Mấy người đến chính là mười người tôi từng nhắc với cô đó.”

Ngô Lan nhìn cô nàng, lắc đầu thở dài đầy thương cảm:

“Ôi trời, có nhiều ông nội cũng khổ, ra ngoài chơi một chuyến mà chi phí phải nhân lên mấy lần… Này, cháo có đủ tiền không? Nếu không thì để thím giảm giá, bao giờ có thì đưa cũng được.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com