Nhà kính của cô trồng tận hai mảng dâu to đùng, sao tự dưng thèm ăn một quả mà còn phải đợi người ta lấy hết hạt mới đến lượt ăn phần thừa thế này?
“Em không ăn đâu!” Cô là người làm nông có cốt khí đàng hoàng!
“Con muốn ăn!” Kiều Kiều lập tức giơ cao quả dâu đỏ sậm trong tay:
“Thầy Tống, giờ thầy lấy hạt đi được chưa? Con muốn ăn ngay rồi!”
Giáo sư Tống: …
“Được được được!”
Ông cầm kéo cắt liền hai quả Tuyết Thỏ đã chín:
“Đi, về nhà thầy dạy cho con cách lấy hạt!”
Kiều Kiều vênh mặt tự đắc:
“Con biết rồi! Anh Yến Bình dạy con rồi!”
“Hả?”
Lần này đến lượt Trương Yến Bình ngơ ngác:
“Khi nào anh dạy em thế?”
“Có mà! Chính anh mà!” Kiều Kiều quả quyết:
“Hè năm ngoái, anh mang về cả thùng thanh long, còn bảo bên trong có hạt, không ăn được, ăn thì phải nhặt ra hết.”
Mọi người: …
Trương Yến Bình vừa buồn cười vừa ngạc nhiên:
“Không phải chứ, em thật sự đi nhặt à?”
Kiều Kiều ỉu xìu thở dài:
“Không nhặt nổi đâu ạ, cái quả thanh long đấy hạt nhiều hơn cả dâu tây nữa! Em ngồi nhặt mãi mệt muốn c.h.ế.t, sau chán luôn không muốn ăn nữa, đem cho bọn Đại Điền ăn hết rồi.”
Nói xong còn có chút chột dạ:
“Nhưng mà lúc cho tụi nó em không nhặt hạt đâu. Nhưng em có để ý mà, tụi nó ăn xong cũng không sao hết!”
Khung cảnh lúc này rơi vào trạng thái… cực kỳ ngượng ngập mà buồn cười.
Ai nấy đều mím môi c.h.ặ.t chẽ, sợ chỉ lỡ bật cười thôi là sẽ làm cái tự tôn mong manh kia của Kiều Kiều nát vụn luôn.
Thao Dang
Nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Kiều dứt khoát quay sang trừng mắt nhìn Trương Yến Bình.
Nhìn xem, đúng là đồ xấu xa! Mặt mũi trông cứ như đại ca xã hội đen, mà làm việc còn ác hơn đại ca xã hội đen nữa, ai lại đi lừa trẻ con thế hả?!
Ngay cả Tần Quân cũng không nhịn được, há miệng ra muốn nói gì đó, nhưng nghĩ ngợi một hồi lại kịp nuốt ngược vào, khéo léo xoay chuyển:
“Đúng! Kiều Kiều làm thế là rất tốt. Có những việc không cần thiết mà lại quá rườm rà, nghĩ đến chuyện công sức bỏ ra không bù nổi niềm vui khi ăn, biết từ bỏ đúng lúc là lựa chọn chính xác.”
Chà, phải tốn bao nhiêu sức mới không bật cười ra thành tiếng chứ!
Không tin thì nhìn đi, mọi người đều đang giả vờ nghiêm túc nhìn chằm chằm mấy cái lá xanh mướt bên cạnh, cứ như trên đó thêu hoa khéo lắm không bằng.
“Với lại, em cũng đừng lo, mấy loại hạt nhỏ như thế, người trên khắp thế giới ăn cũng chẳng ai có kiên nhẫn mà nhặt đâu. Người ta ăn cũng chả buồn nhặt hạt làm gì.”
“Lần sau gặp quả nào thế, cứ thẳng thắn mà ăn!”
Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm:
“À! Thế mà em cứ tưởng do mình lười nên không chịu nhặt!”
Rồi lại lắc đầu thở dài:
“Nhưng em không thích ăn thanh long, em thử một miếng rồi, chẳng ngon bằng củ cải đâu!”
Thế là đề tài này c.uối cùng cũng được chuyển sang một cách an toàn, mọi người ai nấy cố nhịn cười đến mức đỏ mặt tía tai.
Giáo sư Tống đi ra khỏi nhà kính mà vẫn còn tò mò, vừa ra đến cửa đã hỏi ngay:
“Ấy, mà rốt c.uộc con dùng cái gì mà… khụ khụ… lấy hạt thanh long thế?”
Có vẻ bị sặc khí luôn, làm Kiều Kiều lo lắng hẳn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lúc trước mẹ con hay ngồi nhặt mấy cọng vàng vàng trong lá trà, có cái nhíp nhỏ dài ấy, con dùng cái nhíp đó gắp từng hạt ra là được.”
Kiều Kiều còn cực kỳ nhiệt tình chia sẻ kinh nghiệm:
“Thanh long nhiều hạt lắm, nên muốn lấy hạt sạch sẽ thì phải cắt lát thật mỏng, mới dễ gắp ra từng hạt được. Không thì mấy cái hạt nó nằm tận trong ruột, phải cắn vào mới thấy!”
Rất tốt, mọi người tưởng tượng đến cảnh đó mà ai nấy đều thầm nghĩ… không thể tiếp tục cái chủ đề này thêm nữa, chứ không thì hình tượng trong mắt Kiều Kiều chắc sụp đổ tan tành mất.
Lúc này, với trách nhiệm nặng nề trên vai, giáo sư Tống nghiêm túc ho khan hai tiếng:
“Hạt thanh long có thể lấy kiểu đó… khụ, nhưng hạt dâu tây mà làm vậy thì quá phiền phức rồi. Chờ lát nữa thầy dạy cho con cách đơn giản mà không làm hỏng hạt.”
“Vâng ạ!” Với tri thức mới, Kiều Kiều lúc nào cũng hết mực nghiêm túc và tôn trọng.
Thật ra thì lấy hạt dâu cũng chẳng có gì cao siêu. Giáo sư Tống hô một tiếng, mọi người liền vây quanh nhìn thử.
Cách làm cũng đơn giản lắm, lấy một tờ khăn giấy, dùng d.a.o nhỏ cẩn thận gọt lớp vỏ mỏng của quả dâu, rồi nhẹ nhàng trải đều từng lớp lên giấy.
Nước dâu ngấm ra nhanh chóng làm ướt tờ giấy, hương thơm cũng theo đó mà lan tỏa khắp gian phòng.
“Thật đấy, đúng là có mùi lẫn giữa đào vàng và dâu tây luôn.” Tống Đàm lẩm bẩm, vẫn không hiểu nổi vì sao lại lai tạo ra được mùi vị kỳ lạ này.
“Đấy, có phải rất đơn giản không?”
Giáo sư Tống chỉ vào hai tờ giấy được đặt trên tấm bìa cứng.
Giống Tuyết Thỏ quả to, chỉ cần hai quả đã phủ kín tờ giấy. Còn giống Chân Hồng Mỹ Linh thì quả nhỏ hơn, chỉ có mỗi một quả nên chỉ chiếm một nửa tờ giấy, nhìn mà tội nghiệp.
Mà trong chiếc bát bên cạnh, ba quả dâu đã được gọt vỏ sạch sẽ, trông đỏ au bóng bẩy, đang chờ ai đó thưởng thức.
Giáo sư Tống hít hà hương thơm, cổ họng cũng nuốt nước bọt cái ực. Nhưng ông lớn tuổi rồi, thật sự không tiện giành đồ ăn với lũ trẻ con.
Huống gì đây lại là… phần thịt còn lại sau khi lấy giống, mà mang tiếng ấy ra thì có còn mặt mũi nào nữa?
Người lớn khổ lắm, giữ cái thể diện mong manh mà lòng thì rối bời, muốn ăn mà cứ phải đấu tranh tư tưởng.
Còn Kiều Kiều thì chẳng có tí áp lực nào, đưa tay cái là bốc lên một quả dâu, há miệng cắn “àm” một tiếng, ngay sau đó miệng còn chưa nuốt xong đã hào hứng reo lên:
“Ngon quá đi mất! Ngon thật đấy! Ngon hơn cái loại dâu con trồng hồi trước phải gấp trăm lần luôn!”
“Anh mà không biết ví von thì đừng ví von nữa được không?”
Trương Yến Bình thấy ấm ức vô cùng:
“Sao nào? Không phải ví dụ của tôi vừa sinh động vừa trực quan à?”
Anh ta liếc sang Tần Quân, thầm nghĩ cái này chắc lại là chuyện hậm hực vì mình lừa Kiều Kiều vụ thanh long, nên mới cố tình kiếm chuyện chọc tức thôi!
Mà nói cũng lạ, không ai hiểu nổi sao cái đầu thông minh của Kiều Kiều, cứ nhắc đến thanh long là lại ngớ ngẩn ra thế chứ?
Anh chàng bực bội liếc nhìn giáo sư Tống, hỏi sang chuyện khác:
“Tiếp theo có phải xịt ít nước với rắc thuốc kháng khuẩn lên, rồi để giấy ủ nảy mầm không ạ? Em thấy mấy video trên mạng làm thế mà!”
Giáo sư Tống khựng lại, rồi lắc đầu cười:
“Không cần đâu, hạt mới lấy xuống phải để cho nó nghỉ một thời gian, tỷ lệ nảy mầm và sống sót mới cao được.”
“Còn chuyện ủ mầm thì không cần vội. Căn phòng này có lò sưởi, không khí khô ráo, cứ để thế này khoảng một hai ngày, đến khi giấy khô hẳn rồi dùng tay nhẹ nhàng chà cho hạt rơi ra là được.”
Ông kiên nhẫn giảng giải:
“Hạt thu được theo cách này vừa không bị hỏng, vừa kịp trải qua một đợt ngủ đông ngắn. Khi trời ấm lại, đem gieo thẳng xuống đất là tốt nhất.”
Nói đến đây, ánh mắt ông cũng lộ vẻ kỳ vọng:
“Hy vọng lứa hạt giống này có thể ổn định đặc tính, phát triển tốt…”