Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 980: Dâu tây có ăn được không?



Lúc này, Tống Đàm đâu biết chỉ vì một câu của Dư Yến mà hai chị em kia lại liên lạc được với nhau. Cô chỉ thuận tay thu thêm mấy ngàn tệ, gói của cải, cải bẹ vào bao tải vải rồi chất hết vào cốp xe. Cả nhà hớn hở tiễn đoàn phóng viên đi.

Đợi xe chạy khuất bóng, Ngô Lan mới tiếc rẻ:

“Chà! Hôm qua vừa tắm cho mấy con ch.ó xong, quên bảo chúng nó xếp hàng chụp kiểu ảnh cho oách vào!”

Tống Đàm dở khóc dở cười:

“Không chụp thì thôi, trong điện thoại cũng có khối ảnh với video rồi. Với lại, họ cũng quay mấy cảnh quay trống có lũ chó mà…”

Mấy hôm nữa video quay về, cắt ghép xong là chiếu thôi. Tuần sau là đến lễ trao giải rồi, dù gì trong hạng mục này cũng chỉ có vài con mèo góp mặt, nhà họ thì hoàn toàn vượt trội, nói là “bình chọn” chứ có quy trình gì đâu… Thành phố cũng chẳng rút ra được bao nhiêu kinh phí…

“Đừng có xem thường cái giải này đấy.” Giáo sư Tống lại tỏ vẻ hài lòng:

“Giải này mà lấy được, sau này để Yến Nhiên sắp xếp lại hồ sơ, em sẽ có danh phận được cơ quan chính thức thừa nhận rồi.”

Bây giờ khắp nơi đều coi trọng vấn đề tam nông, có chính quyền đứng sau, sau này làm việc gì cũng dễ, tiết kiệm bao nhiêu công sức.

Bí thư Tiểu Chúc này đúng là biết tính toán lâu dài.

Tống Đàm tò mò hỏi:

“Phê duyệt mấy thứ đó có lâu không ạ? Đừng đến đúng hôm mổ heo mà bắt em đi thủ đô nhận giải đấy nhé?”

“Không đâu!” Giáo sư Tống rất chắc chắn:

“Nếu không có gì trục trặc thì qua Tết Dương lịch rồi mới tổ chức, không ảnh hưởng gì đâu, giờ em đã vào vòng sơ khảo rồi, trời lạnh ảnh hưởng đến vận chuyển, bọn họ làm việc cũng nhanh lắm.”

Tống Đàm thở phào:

“Thảo nào hôm nay không cho họ quay cảnh nhà kính… là sợ lộ bí mật trước ạ?”

“À thì…” Giáo sư Tống lúng túng:

“Chủ yếu là… trong nhà kính thơm quá, sợ họ không kìm được lại hái dâu ăn, làm ảnh hưởng đến việc chọn quả trưng bày sau này…”

Cũng đúng thôi! Mấy quả dâu chín rồi, dù chỉ lác đác vài quả nhưng mùi thơm ngọt lan tỏa khắp không gian kín của nhà kính, ai mà chịu nổi chứ!

Mà Giáo sư Tống còn định giữ lại làm giống, hai hôm nay cứng rắn không cho hái! Đến giờ chắc chín rục cả rồi!

Tống Đàm hào hứng:

“Giờ hái được chưa ạ?”

“Hái được rồi, hái được rồi!” Giáo sư Tống cũng phấn khích không kém:

“Cẩn thận đấy, đừng có giẫm lên mấy dây dưa hấu ở góc tường!”

Mấy dây dưa hấu được trồng tận trong góc, giờ dây leo vươn ra khắp luống dâu, nhìn chỗ nào cũng thấy dây leo chằng chịt.

Nhưng mà, cứ nhìn mấy quả dưa tròn lẳn với những vằn sọc xanh biếc kia, ai nỡ động tay chứ?

Giữa mùa đông mà ngồi bên lò sưởi ăn dưa hấu, nghĩ thôi đã thấy sướng!

Ngay cả bà Đường điềm đạm thế mà giờ cũng phải thở dài:

“Sao còn chưa chín nữa chứ?”

Dưa hấu thì chưa ăn được, nhưng dâu tây thì có thể hái rồi.

Kiều Kiều xung phong nhận việc, xách theo cái rổ lớn:

“Để em! Để em hái!”

Tống Đàm nhìn mà bật cười:

“Cả vườn chắc chỉ chín được ba quả dâu mà em xách cái rổ to vậy, tính cho nó lăn qua lăn lại trong đấy à?”

“Đừng phiền phức, cầm tay là được rồi.”

Lúc này, bà Đường cũng đứng lên:

“Ta cũng muốn vào xem thử.”

Giáo sư Tống lập tức nghiêm trang:

“Phải vào giám sát xem chín hẳn chưa mới được.”

Tống Đàm: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Muốn vào thì vào đi, nhà kính có khóa cửa đâu chứ.

Người mà, cứ thấy náo nhiệt là phải chen vào, c.uối cùng ngay cả Trương Yến Bình và Tần Quân cũng đi theo, nhà kính chật hẹp bị mấy người chui vào càng thêm chật chội.

Trương Yến Bình hít sâu một hơi rồi cảm thán:

“Thật sự có thể ngửi thấy hương dâu thoang thoảng!”

Nhưng mà nhìn quanh một vòng… dâu thì vẫn chưa chín được bao nhiêu!

Anh ta thử bước thêm vài bước vào vườn dâu, nhưng người phía trước đông quá, chưa chen lên được.

Thế là dứt khoát vươn tay vặn lấy một quả dưa leo trên giàn, nhanh nhẹn vuốt một lượt cho hết mấy cái gai lông bên ngoài, rồi bẻ đôi, cầm nửa ngắn hơn đưa cho Tần Quân:

“Ăn không?”

Tần Quân cầm lấy nửa quả dưa leo, cắn ngay một miếng:

“Ăn chứ!”

Mấy người phía trước nghe thế cũng không nhịn nổi mà ngoái lại… Cái mùi thơm mát riêng biệt của dưa leo kia, chẳng lẽ không đủ “gắt” à? Đứng gần thôi mà mùi hương tươi mát đã phả thẳng vào mặt, trong cái nhà kính ấm áp này, thật sự cứ như đang giữa mùa hè ấy.

c.uộc sống này… hạnh phúc quá đi mất!

Bà Đường mặt mày nghiêm nghị, nhưng giọng thì không giấu nổi thèm thuồng:

“Ta cũng muốn ăn.”

“Ăn thì ăn chứ có gì đâu ạ!” Tống Đàm bật cười:

“Dưa leo này vốn để trong nhà ăn mà, thích ăn thì tự hái đi ạ. Anh Yến Bình, hái cho em một quả với!”

Cứ tưởng mấy quả dâu chín chẳng đến lượt mình nếm thử, thôi thì ăn tạm quả dưa leo cho đỡ thèm cũng được.

Kiều Kiều thì sung sướng reo lên trong đám dâu tây:

“Chín rồi! Chín thật rồi! Chín thơm lắm luôn á!”

Giáo sư Tống nghe vậy hớt hải chạy qua:

“Ôi chao! Thật chín rồi à?!”

Quả nhiên, cái thẻ nhỏ hôm qua vừa cắm để đánh dấu vẫn còn đó, mà quả dâu thì hôm nay trông đã to hẳn lên một vòng rồi. Có điều…

“Chỉ có hạt là đỏ thôi ạ!”

Kiều Kiều vốn còn mong được thấy quả dâu đỏ au bóng mượt, tiếc thay năm nay gieo có hai giống, một loại đỏ sậm, một loại trắng muốt. Phải chín kỹ lắm mới lác đác có mấy quả hơi phơn phớt hồng.

Nhưng được cái hạt trên vỏ dâu thì chi chít đều đã chuyển sang màu đỏ tươi rực rỡ, nhìn lâu thấy cũng dễ thương ra phết!

Giáo sư Tống vui vẻ ngồi xổm xuống, bắt đầu vẽ tiếp cái “bánh vẽ” to tròn cho Kiều Kiều:

“Năm nay là để đi dự tuyển, dâu tây bình thường giá thấp, người ta không ưa, không hợp cho nhà cháu đi con đường hàng cao cấp. Nên mới không chọn giống đỏ ấy.”

“Vả lại, loại Tuyết Thỏ này ăn mềm mịn, tiền vị còn có vị như đào vàng, giới nhà giàu rất ưa chuộng. Mà thịt dâu mềm thế này, vận chuyển lại tiện, chứ giống bản địa dễ nát lắm!”

Thao Dang

Kiều Kiều thở dài, ra dáng người lớn:

“Con biết rồi mà! Thầy nói mấy lần rồi. Nhưng mà năm sau thật sự trồng dâu đỏ được chứ? Hôm trước thầy còn nói với chị con về giống dâu núi đấy, thầy còn cho con xem hình, nhỏ xíu, trắng bệch trông tội nghiệp lắm, sao mà bằng quả Tuyết Thỏ này to tròn xinh thế!”

Ôi, câu này thì đúng là làm khó giáo sư rồi… Nói thật, kỹ thuật giống bên nước ngoài đúng là vẫn hơn người ta một bậc, mà ông cũng muốn thử xem độ ổn định của hạt giống ra sao.

Huống hồ, đất trồng cũng đâu phải của ông.

Thế là vội vàng lảng sang chuyện khác:

“Thôi được rồi, năm nay chúng ta thử xem loại dâu đỏ sẫm quyến rũ kia thế nào. Hình như trong nhà kính còn một quả giống Chân Hồng Mỹ Linh chín rồi đấy, con đi tìm thử xem cái thẻ cắm ở đâu nhé?”

May mà Kiều Kiều dễ dụ, thế là lon ton chạy sang phía khác tìm thẻ đánh dấu.

Còn Tống Đàm vừa nhai rau ráu quả dưa leo, vừa đi đến bên quả dâu đang chín, ngồi xổm xuống ngắm nghía:

“Ừm, thơm thật đấy, giống thì cũng không vội lắm đâu nhỉ? Hay để em nếm thử trước xem thế nào?”

“Không được! Không được!” Giáo sư Tống c.uống lên:

“Hạt dâu tây khó nảy mầm lắm, mà còn rất chậm nữa. Cái giống này phải mất hai tháng mới trồi được mầm xanh đấy, em mà ăn bây giờ chẳng phải lại chậm mất một tháng à?!”

Nghĩ một lúc, ông ấy lại thấy dù sao cũng là chủ nhà, đành xuống nước dỗ dành:

“Hay là thế này đi, lát nữa thầy lấy xong hạt rồi, phần thịt quả bên trong vẫn ăn được mà, đến lúc đó em ăn cái đấy nhé?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com