Trương Yến Bình tạo “thù oán” khiến cả phòng livestream gào , còn Kiều Kiều thì đang cẩn thận điều chỉnh điện thoại trong nhà Chu Mao Trụ, nữa hỏi:
“Chú Mao Trụ ơi, cái thật sự thể ạ?”
“Quay chứ, ?”
Lần đầu tiên nghiêm túc xuất hiện ống kính, Chu Mao Trụ ngượng. Ông cứ vò tay liên tục, dám máy . chuyện thì thành vấn đề:
“Chớ chỉ ngải cứu, khác cũng hết. Ai cũng cả, hiếm , chỉ là mỗi nhà nắm lửa khác thôi.”
“ cái lều nhà lộn xộn lắm, đợi khi thu hoạch xuân , lên chỗ nhà cháu, xưởng núi mà , thế thì sáng sủa hơn nhiều.”
Xưởng nhỏ núi tuy bé mà đủ cả thứ, từ khi xây xong đến giờ gần như bỏ , nhưng năm nay chính là lúc phát huy tác dụng đây!
Đặc biệt là năm nay nhà trồng nhiều hơn hẳn, một Chu Mao Trụ chắc chắn kham nổi. Ngô Lan mấy hôm nay còn đang tính mời ai tay nghề , tử tế để phụ thêm.
việc cấp bách nhất hiện tại chính là đợt ngải cứu và rau diếp cá đang chuẩn gửi sang vùng biên giới.
Cả Ngô Lan và Tống Tam Thành đều là kiểu suy nghĩ cũ kỹ, bộ đội biên phòng bên cần loại , khi Tống Đàm báo giá, hai liền nỡ, cứ đòi:
“Giảm , giảm thêm , giảm nữa …”
c.uối cùng là Trương Yến Bình mặt khuyên can:
“Nếu giảm nữa thì việc nhà lời cũng chẳng , giữ vốn là . mà nhỡ về điều tra kỹ thì thành rắc rối.”
“Nếu thật sự thu tiền, là tặng thêm ít quà kèm theo, cái đó thực tế hơn tiền nhiều.”
mà… đầu xuân trong nhà cái gì cũng gần cạn , tuyết nhĩ, mộc nhĩ cũng chẳng còn chút nào.
Sau cùng hai suy tính , móc mấy túi vụn năm ngoái, hơn 1 cân mỗi túi.
mà đem cái tặng , cả hai vợ chồng thấy ngại ghê…
Vì cái là phần vụn lá già nhà họ uống thường ngày, mà là phần bột vụn thật sự, khi xong dùng nia phơi gió mà quạt xuống, chính là lá già vụn rơi …
Tống Hữu Đức ngày còn đòi đem pha uống, Tống Đàm còn ngăn cản cho!
Ban đầu định đem bỏ bếp cho ông chú Bảy nấu trứng luộc , vì dù thứ vẫn hơn mấy cọng cành già, nhưng thì cũng giới hạn thôi…
“Nhà rõ ràng là trồng mà đến lúc uống thì từ ông nội đến cha, ai cũng chỉ uống mấy loại vụn bèo bọt.”
Cô còn gói cho Tống Hữu Đức vài cân ngon, kết quả ông cụ đem trả về.
Năm nay nhiều như , thể để chuyện tiếp diễn nữa!
“Cái đem tặng nhỉ?” Ngô Lan vẫn do dự.
“Không .” Tống Đàm an ủi:
“Cho livestream là mừng phát luôn , chẳng gì đáng hổ hết!”
Dù thì đúng là …
Khụ.
Cô cũng nên nữa.
Lục Xuyên lúc đang quanh kho hàng, c.uối cùng lên tiếng:
“Hay là… trong nhà vẫn còn nhiều đậu tương ngâm xì dầu với dầu ớt đấy, là tặng thêm mấy món ?”
Anh kiểm tra thấy vẫn còn kha khá. Mà thêm vài tháng nữa là ăn , nhà còn mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chi bằng đem tặng bớt , ít nhất còn khiến vui.
Ý đấy!
Ngô Lan lập tức mừng rỡ hẳn lên.
Những món tương, dầu... linh tinh đủ loại, năm ngoái tới mười mấy vại, bán một phần, nhưng trong nhà vẫn còn giữ vài vại.
Tuy nhiên, ông chú Bảy là đầu bếp, bữa cơm hàng ngày vốn nấu vị nguyên bản ngon, bữa nào cũng dùng đến mấy thứ . Vì đem biếu cho họ hàng kha khá, mà trong nhà vẫn còn ăn thường xuyên, vẫn dư ít.
Lúc Ngô Lan nhắc một câu, lập tức chạy kho lật tung mấy hũ, đường xá xa xôi, gửi hàng tiện, may mà trong nhà sẵn mấy thùng nhựa lớn, dùng để gửi hàng tiện hơn lọ thủy tinh nhiều.
Tống Đàm thì hẹn giờ nhận hàng với Tiểu Trương, tính sơ chi phí vận chuyển, nghĩ thầm: may mà nhà tiền.
…
Trong lều của Chu Mao Trụ, Trương Yến Bình còn đám ngải cứu và rau diếp cá trông vẻ tầm thường sắp kèm với quà tặng đắt giá, cả hai vẫn chăm chú màn hình livestream, Kiều Kiều thuyết minh, Trương Yến Bình xem bình luận, phối hợp vẫn cực kỳ ăn ý.
Ngải cứu non và rau diếp cá hái hôm qua, để qua đêm, giờ trông còn tươi mới như lúc đầu.
mảng thì chính là sở trường của Chu Mao Trụ, nồi nóng lên, cả ông như trạng thái, quên sạch sự ngượng ngập lúc đầu.
Ông còn dáng chuyên gia, cầm một nhúm rau diếp cá héo héo, giơ lên ống kính cho xem:
“Cái lá thể dùng loại hái xong, lúc lá còn nhiều nước, đều, dễ cháy.”
“Như hồi xưa chúng , hái xong thì rải đều lên nia phơi một lúc, để lá mất bớt nước. Chúng gọi cái là ‘ héo’.”
Vừa , ông đưa bàn tay thô ráp áp lên mặt chảo gang để thử nhiệt, thấy lửa tầm thì bốc một nắm rau diếp cá nia ném chảo.
Rồi hai tay như hai cái kẹp sắt ấn xuống, sợ nóng, nhào đảo từng nhịp, tiết tấu, kỹ thuật.
Bình luận rôm rả hẳn lên:
[Trời ơi!]
[ tiếng lá xào mà rùng , tay là bàn tay sắt thật !]
[Sao nhiệt độ thấp lắm ? Không sợ phỏng hả?]
[Chắc chắn thấp ! Nếu thấp thì tờ quảng cáo in sẵn chữ “nướng ở nhiệt độ thấp” luôn .]
[Ông rõ là tay già nghề, tay đầy vết chai, chả sợ nóng .]
[Thật nóng tới mức đó, mấy lá dày che lửa mà, tay ấn chủ yếu thấy ấm thôi.]
Thao Dang
[Bạn cứ thử mà xem?]
Dưới nhiệt độ cao, lá rau diếp cá dần quăn thành từng sợi mảnh, mặt chảo vốn phủ kín bằng lá giờ lộ lớp kim loại xám lạnh.
Chu Mao Trụ đưa tay lên, vốc một nắm lá, nhào, bóp, đảo. Đầu ngón tay lướt mặt chảo nóng hừng hực, khiến cả phòng livestream nín thở.
Phải nhỉ? Chỉ đại đầu bếp là “bàn tay sắt vô tình”, ngờ ông chú bình thường như bao cũng là “bàn tay sắt” đấy!
Mà lúc , Chu Mao Trụ nhập vai, cả càng lúc càng tự nhiên: “Kiều Kiều cái kỹ thuật dạy khác đúng ? Hây, mấy đứa trẻ các cô da thịt non nớt thế , học nổi .”
“Nếu ở nhà mà uống thì ? Không cần héo, cũng khỏi cần thanh, vò gì hết, chỉ cho các cô một cách nhanh…”
“Lá rau diếp cá hái về, rửa sạch xong thì đem hấp, hấp chừng 30 giây đến 1-2 phút là . Khi hấp nhớ đảo đều, hấp cho chín đều. Sau đó mang phơi khô hoặc sấy khô là xong.”
Nói tới đây, gương mặt thật thà của ông nở một nụ ngại ngùng:
“Chú thấy cái rau diếp cá với ngải cứu đều , mà để thì ăn hết chất, nên mới lấy đem như xanh thử xem thôi.”