Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1360: Kiểm tra phòng.



Những bạn trẻ trong phòng livestream lập tức mất bình tĩnh.

[Hiểu , hóa xứng đáng mua đám ngải cứu và rau diếp cá chất lượng thế .]

[Chuẩn luôn, tụi xứng áp dụng kỹ thuật mới, hu hu hu...]

[ hạ đến mức , mà xong còn bán cho ?]

[Gắn link, gắn link, gắn link mau lên!]

[Giờ bắt đầu , mở đặt ? nâng cấp gói mạng tốc độ cao xong.]

[ đó! Hay là mở một đợt pre-order ? ngại đợi, kiên nhẫn lắm luôn.]

Trương Yến Bình thì thành khẩn lên tiếng: “Mở pre-sale là thói quen . Mình cứ ăn đàng hoàng, bán hàng thật, mua hàng yên tâm, chẳng hơn ?”

[Nói thì đó, nhưng giá như năm ngoái mở pre-sale cho bắp năm nay, lúc ít thì tụi cơ hội .]

[Hồi mới 20 vạn fan còn lèo bèo chần chừ, giờ 120 vạn fan đập đùi bầm luôn.]

Thao Dang

[Trước thấy mật ong 1000 tệ một cân còn khinh, nghĩ là cây hẹ cứng cỏi cắt nổi.]

[Hu hu hu cầu xin luôn! Ở phòng stream chỉ cây hẹ non dễ cắt nhất thế gian.]

[Bán quần áo mà dám pre-sale là xe liền, mà đến chỗ thầy giáo Kiều Kiều là quỳ lạy cầu xin mở pre-sale.]

Trương Yến Bình: … nước cờ !

Anh lập tức đánh lái sang chủ đề khác: “Ờ… chú Chu , cái lá đem hấp mới thì ảnh hưởng gì ?”

Chu Mao Trụ ha hả: “Ảnh hưởng thì đáng kể, ngải cứu và rau diếp cá dù cũng là cỏ dại, vốn vị chát. Tự ở nhà, hấp một chút càng tăng hương vị.”

“Với đừng nghĩ là tay thì nhất định hơn. Máy bây giờ lắm, đều. Tay nghề thì thà dùng máy còn hơn.”

“Có điều máy thì lượng lớn, các cô nếm thử chút thôi thì khỏi cần xài cái đó.”

[Đại ca hắc đạo là kiểu học kém, đổi chủ đề mà gượng gạo c.h.ế.t.]

[Vote mạnh! Không chỉ học kém, mà còn “tướng tùy tâm sinh”, thèm hàng là mặt gian tà liền!]

[Đừng thế! Đại ca nắm giữ mạng sống thận của tụi đó! Anh mà bán là sẵn sàng hiến tạng!]

[Ờ ha, cũng lý... Đại ca, xin đó, bán cho tụi em !]

[Bán hàng ! Mau bán hàng! nhịn nổi nữa , cầm cự nổi đến ngày mai! Đại ca, xin đó!]

[Khoan... gì đó sai sai.]

[Đại ca! Xin đó! Không hàng của nhà em sống nổi nữa!]

[Mấy …]

[Bình tĩnh , lát nữa nguyên cái phòng livestream phong tỏa đấy.]

Trương Yến Bình đang hớn hở thì đột nhiên thấy nhấp nháy thông báo “Cảnh sát mạng xx phòng livestream”, lập tức hết hồn, mặt hằm hằm sát ống kính:

“Bình tĩnh mấy ! Đừng tụi mất cái kênh !”

Ngay lúc đó, một dòng bình luận hiệu ứng đặc biệt hiện lên:

[Cảnh sát mạng xx: Đang bán hàng gì ?]

Phòng livestream: […]

[Xong xong , cảnh sát tới (mặt chó)]

[Thưa cảnh sát, hàng của đại ca nhà ai cũng .]

[Không …]

Trương Yến Bình sốt ruột phát điên: “Tới lúc nào mà còn giỡn! Mau giải thích , hàng nhà là đồ nghiêm túc hẳn hoi.”

“Bọn là phòng livestream bán nông sản tử tế đàng hoàng.”

[Cảnh sát mạng xx: Vậy bán hàng gì?]

Cả phòng livestream vỡ òa [hahahahahaha], đó bắt đầu trả lời loạn xạ:

[Trà, đàng hoàng, một vạn một cân.]

[Trà, đàng hoàng, 5g 50 tệ.]

[Trà, đàng hoàng, tặng kèm gì cả, giá cao v.út, thường tranh nổi.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trương Yến Bình: …

Quả tim treo lơ lửng c.uối cùng cũng tuyệt vọng.

Cảnh sát mạng vốn chỉ vì bắt mấy từ khóa nhạy cảm mà dân mạng hiếu kỳ tag xem náo nhiệt. mấy câu trả lời trong phòng livestream... hình như vấn đề thật?

Trà gì mà vô danh vô tiếng 1 vạn tệ một cân!

Lại còn bán theo gram! Phải tranh mới mua !?

Mà cái đang phát sóng ... cũng giống dân ăn mờ ám?

Ghi , ghi , cần chú ý giám sát kỹ hơn.

Trương Yến Bình thấy xem kéo tới càng lúc càng đông, c.uối cùng cũng tung át chủ bài:

“Livestream mà cấm là lô hàng sẽ bán online nữa, gửi hết luôn.”

“Mọi giữ ý giữ tứ một chút !”

Lời , phòng livestream lập tức im bặt.

Nghĩ ngợi chút, gửi tin nhắn cho Tống Đàm:

“Trà tính bán giá ?”

Tống Đàm suy nghĩ một lát:

“Trà bán cho biên giới vốn chẳng lời lãi gì, nên đóng túi giấy chống ẩm, mỗi gói 25g chỉ bán 60 tệ thôi.”

25g uống khá lâu, mà trừ nhân công và phí vận chuyển thì đúng là chẳng lời mấy.

Trương Yến Bình hiểu , nhưng vẫn hỏi tiếp:

“Thế còn bán online thì giá ?”

Lẽ chuyện định giá online để lo là , nhưng vì dân mạng náo loạn một trận, để tự định thì thể nào cũng sẽ giở trò tiểu nhân, đúng , công tư phân minh là cái gì, công khai trả thù mới dễ chịu!

Thế nên, vẫn nên để Tống Đàm quyết định.

Tống Đàm cũng lâu trực tiếp định giá, nghĩ ngợi bảo:

“Một gói 25g thì để 99 tệ nhé.”

Giá tính còn rẻ hơn thanh nhiệt của nhà họ Tống, vì thanh nhiệt bán lẻ từng gói nhỏ, còn một gói to uống cả tháng.

Trương Yến Bình tinh thần phấn chấn hẳn:

“Tốt quá!”

Anh lập tức chen màn hình livestream của Kiều Kiều, nhưng vì sợ cảnh sát mạng kiểm tra giấy tờ nên dám hiện mặt, chỉ hào hứng tuyên bố:

“Nào nào nào! Trà ngải cứu và rau diếp cá mà mong chờ, giá đây!”

Anh tưởng chuyển hướng thành công, nhưng đáng tiếc... cư dân mạng dễ dụ .

[Xem giá để gì? Chúng thể mua đấy ?]

[Chuẩn! Chắc chắn là đại ca thấy cảnh sát mạng nên lo quá, vội lấy hàng dỗ chúng .]

[Có lý! Nào, miệng to, nhét .]

[Giá cả vấn đề, vấn đề là để MUA ĐƯỢC.]

[Đừng báo giá nữa, bán thì bán luôn .]

[ đó! Cảnh sát còn đang ở đây, nhanh chóng bán hàng để chứng minh trong sạch thì còn đợi gì nữa.]

[Đại ca! Đừng sợ! Cảnh sát mà đòi xem giấy tờ, tụi cho.]

[Đại ca, đừng sợ! Nếu tội bán ít hàng là thật, tình nguyện gánh ! Miễn là mỗi ngày nếm một miếng hàng là đủ .]

[Cảnh sát mạng: … Ok, đánh dấu ưu tiên theo dõi.]

Gió xoay chiều quá nhanh, Trương Yến Bình ban nãy còn cả phòng phát thèm đến gào thét, giờ thì bình luận dìm cho độn thổ.

rèn luyện qua bao phen sóng gió, đối phó với cư dân mạng lạ gì!

Chút chuyện nhỏ như cảnh sát mạng, chỉ cần mua hàng, cũng sẽ thành fan trung thành của nhà họ Tống thôi!

Nghĩ đến đây, Trương Yến Bình lập tức khí thế ngút trời:

“Nào, báo giá, ai mua là đập đùi tiếc cả năm!”

[Trà ngải cứu và rau diếp cá, loại nào cũng chỉ 99 tệ một gói!]


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com