Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1358:



Chủ nhân môn đăng hộ đối, thì chó trong nhà cũng môn đăng hộ đối chứ, đúng ?

Anh Tôn trong lòng tự cổ vũ cả trăm , đến mức môi miệng khô rát, mới dỗ Trương Yến Bình thốt một câu:

“Được , coi như xem mắt , sẽ đỡ vài câu mặt tụi nó.”

Còn “tụi nó” đây là ai? Từ Đại Vương đến Thất Bảo, từ Công chúa đến Đa Đa, nhất định tha sót một đứa.

Đây cũng là đầu tiên kể từ khi trại chó mở cửa, tổ chức một buổi xem mắt quy mô lớn ngoài đời thực.

Nhìn thấy nhóm bạn trong hội từ khắp nơi đổ về, lái xe vượt ngàn dặm đến đây, Tôn cũng khỏi sục sôi khí thế.



“Ê, mấy con ch.ó là thế?”

Là một yêu chó chân chính, Tôn tất nhiên cũng thích chó .

Đặc biệt là bốn con ch.ó mắt, con nào con nấy cao to chân dài, hình săn chắc, lông bóng mượt, đó mà toát lên vẻ thông minh lanh lợi. Thở hổn hển mà cứ như đang toe toét, quyến rũ cực kỳ.

Thế nhưng…

“Dắt tụi nó tới đây, chẳng giống nào hợp để phối nha.”

“Các xem video ? Ba con ch.ó nhà họ Tống chỉ là mấy con ch.ó lai tạp, cũng phân biệt là lai gì với gì, chắc hợp giống với chó nhà .”

Người cưới xin cân nhắc gia cảnh, nhân phẩm.

Chó phối giống thì đơn giản hơn nhiều, xem giống, xem huyết thống.

Tốt nhất là cùng giống thì phối với , để sinh con cháu lệch chuẩn.

Thật , ai điều kiện lái xe đưa chó xem mắt thì chắc kinh tế cũng khó khăn gì, cho chó tìm bạn đời cũng chắc vì nhân giống.

gì thì , Tôn vẫn chân thành khuyên:

“Ta cứ cố chọn giống cùng giống . Không thì khác biệt về vóc dáng, sinh đẻ dễ gặp rủi ro.”

“Chó cùng giống thì con sinh huyết thống định hơn. Lỡ nuôi nữa, đem tặng khác thì cũng thấy đó là chó , sẽ chăm hơn chút.”

Lời thì vẻ thực dụng, nhưng lý thì đúng là như .

Nhất là nếu chó lai, chẳng gen bên nào trội hơn, hình dạng và tính cách thế nào, lỡ trúng tính phá nhà của Husky cộng với hình to bự của Chow Chow...

Thế thì ai nuôi cũng lăn xỉu một phát chứ còn gì nữa?

Anh Tôn lo cho chó nát óc, mà mấy ông chủ chó ha ha:

“Không ! Chúng mê chó . Nhà lớn ai cũng thích: bà ngoại thì nuôi một con ch.ó Pug, ông nội thì nhặt con Teddy lai.”

“Còn mấy con ch.ó là chó cứu trợ, xem video thấy ba con ch.ó của nhà họ Tống vóc dáng cũng tương đương, hiếm khi dịp cho mấy đứa nhỏ ngoài gặp gỡ, cứ để tụi nó tự quyết định .”

Anh Tôn cũng nhà họ Tống chẳng coi trọng cái gọi là huyết thống, chó nuôi cũng chỉ để giữ chuồng heo, trông bò trông núi thôi…

Thế là cũng gật đầu đáp:

“Được, đến nơi tính tiếp.”

“À đúng , nhắc các bạn một câu: nếu đến nơi mà bắt gặp nhà họ Tống bày bán gì đó, dù là cái gì, bao nhiêu tiền cũng mua!”

“Giá cao cỡ nào cũng mua hết, mua xong bán cho , cứ coi như giúp mua hộ là .”

Nói xong, trong nhóm liền vang lên một tràng ầm ĩ:

“Gì thế, cho chó xem mắt mà cũng tranh thủ nhờ mua hàng ? Thứ gì ngon đến mức đó luôn?”

Lúc chủ của Willam và Tướng quân lập tức phấn chấn, vội vàng nhập hội:

“Cẩu ca đúng đó! Các chị em ơi, mua món gì cứ mua! Mua bán cho tụi cũng !”

Thao Dang

“ đúng đúng! Tụi cũng nữa!”

Hai họ nghĩ đến chuyện năm ngoái đưa chó cùng, c.uối cùng chỉ xem một buổi livestream, may mắn giành chút món ngon. Dù giờ chẳng còn nhớ nổi mùi vị , nhưng mỗi nghĩ tới là… nước miếng chảy ào ào.

Giờ chỉ còn hỏi đầy hy vọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Lần nhà họ Tống thật sự bao cơm nữa ?”

“Thật đấy!”

Anh Tôn cũng buồn bực thôi! Anh là tổ chức đại hội xem mắt, thể bỏ mặc để lén ăn riêng, vì cũng đành ăn cơm tập thể với cả đoàn.

Lúc lười biếng trả lời:

“Người thì đông quá , tất cả đều ăn cơm nồi to ở nhà ăn.”

“Chó thì cần lo, khẩu phần vẫn như chó nhà họ Tống .”

“Nghe là… cơm chó bí truyền gì đó…”

Mọi từng để tâm đến khẩu phần của bọn chó, nhưng bộ dạng khỏe mạnh, bóng mượt, linh hoạt của mấy con ch.ó nhà họ Tống thì , bọn nó ăn còn ngon hơn cả !

Giờ chỉ ai oán than vãn:

“Người bằng chó…”



mà hôm nay nhà họ Tống thật sự đồ để bán đấy.

Hôm qua mới thuê trong làng bắt đầu hái mầm ngải cứu và rau diếp cá. Rau diếp cá ở cạnh ao một năm phát triển, giờ lan thành từng mảng lớn.

Bây giờ là tháng ba, đang lúc sinh trưởng nhanh, lá non chỉ cần ngắt nhẹ là cả nắm, hái cực kỳ nhanh!

Nếu còn để dành rễ diếp cá cho mùa hè, thì chắc giờ nhổ cả gốc cho tiện .

So với đó, việc hái mầm ngải cứu ở Thạch Đầu Pha thì vất vả hơn nhiều.

Lưu Liễu và mấy trong làng cùng hái, cẩn thận.

Bởi vì khi hái hết lá non, chờ cây ngải cứu lớn lên dịp Đoan Ngọ còn dùng để ngải điếu (trụ ngải).

khổ nỗi, ngải cứu trồng quá dày, trong ruộng khó, thành hiệu suất hái lá cao như tưởng tượng.

Dù , mảnh đất ở Thạch Đầu Pha rộng hàng trăm mẫu, riêng ngải cứu chiếm hơn trăm mẫu, mỗi hái tùy ý một buổi sáng cũng mấy sọt lớn.

Chu Mao Trụ, rảnh rỗi nửa năm nay, về nghề .

Chỉ là đơn giản hơn nhiều, yêu cầu kỹ thuật cao, nên tiền công cũng thấp hơn, nhưng cần thức đêm, nên ông vẫn vui vẻ .

Còn Kiều Kiều thì đang livestream, dạy thêm một kỹ năng mới.

Vừa mở livestream, màn hình spam bởi hàng loạt bình luận:

[Kiều Kiều ơi! Đừng chăm thế nữa, còn xong cái bánh ngải cứu !]

[Thất bại , hôm qua bánh nếp ngải cứu mặn quá…]

[Học thêm một nghề đúng là lợi thật, nộp bài tập , quyết tâm giành hoa đỏ top 3 đây!]

[Tay nghề thì , tối qua mơ thấy ăn bánh ngải cứu mà sáng dậy gối ướt sũng nước miếng…]

[Lại dạy món mới nữa ? Có tính điểm “hoa đỏ” ?]

[Cái trông đơn giản hơn nhiều nè!]

Trương Yến Bình đang dán mắt bình luận, lúc liền chen bổ sung:

“Cái đơn giản lắm, kỹ thuật gì đặc biệt nên phát hoa đỏ nhé.”

“À mà nè, ai nộp bài tập thì nhanh lên nha, mai là hết hạn chấm điểm .”

“Lần chỉ top 3 , tăng lên top 10 đều hoa đỏ!”

“Vì bánh ngải cứu và bánh nếp bạch ngải ngon thật sự luôn, bánh ngải cứu với lớp bột gạo chiên giòn rụm, bên trong dẻo mềm, thơm nức mùi lá ngải và thịt băm.”

“Có cả mùi hành lá thơm lừng nữa, ăn thử một , mấy bạn tưởng tượng là ngon tới mức nào !”

“Còn bánh nếp bạch ngải thì đơn giản, nhưng bạch ngải trộn với bột mì, bên trong là nhân miến với trứng. Trứng gà đều là gà nhà nuôi đẻ , cắn một miếng…”

Trương Yến Bình lắc đầu tấm tắc:

“Giờ chỉ còn mấy chục cái đông lạnh trong tủ thôi, mấy bạn mà nộp bài sớm là ăn nốt đó nha!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com