Livestream khiến thèm đến gào thì lạnh lùng tắt mất.
Trên núi, bữa trưa là sườn xào ớt giã cay nồng thơm giòn, ngoài Lưu Liễu còn đang cho con b.ú và cắt dày thì ai nấy đều lăn xả chiến hết .
Ngay cả cô gái vốn điềm nhiên như cúc cũng bới đầy một đĩa to, đó từ tốn ăn sạch.
Khi cô lấy khăn giấy chậm rãi lau miệng, cả bàn đều ngẩng đầu , mà một gầy như , nho nhã yếu đuối như , thể ăn nhiều thế chứ!
Niên Tự, đang cố tăng cân, tò mò hỏi:
“Cô ăn chậm thế, là để ăn nhiều hơn hả?”
Cô nàng “Đạm Nhiên tỷ” thản nhiên đáp:
“Không , là do bẩm sinh ăn chậm. Hơn nữa việc trí óc nhiều, đói nhanh.”
Chuẩn thật.
Ai từng trải qua sẽ , dùng não quá mức thì cả đầu đều ù ù, ngũ tạng như tan biến hết, chỉ còn cái bụng đang gào thét…
Ngồi đây bất kể học vấn cao thấp, nhưng chẳng ai dân kỹ thuật, giờ chỉ ngưỡng mộ cô , còn sốt sắng hỏi han:
“Cô ăn nữa ?”
Đạm Nhiên tỷ khẽ lắc đầu, hàng mày khẽ chau mảnh như Lâm Đại Ngọc:
“ ăn bánh ngải cứu quá…”
Câu thốt , đều trầm mặc.
Ai mà ăn chứ!
Vừa ai nấy còn cắm đầu livestream, kể cả thiếu ngủ như Niên Tự cũng bỏ lỡ. càng xem càng thèm, nhất là từng ăn tiệc sát trư thái!
Nếu sợ ảnh hưởng công việc, thật sự lao xuống núi ngay, vung tiền hét lên:
“Bánh ngải cứu, bánh nếp bạch ngải! mua hết!”
thực tế là... chỉ thể cố gắng ăn nhiều hơn trong căn tin mà thôi.
Chỉ Lưu Liễu từng ăn món gì ngon, lúc chỉ quan tâm đến một chuyện:
“Cái vụ hái mầm ngải cứu với rau diếp cá , ?”
Niên Tự nhíu mày, đứa bé trong lòng cô :
“Chị thể cõng con chứ?”
“ nghĩ nếu chị thực sự như , thì sếp chắc sẽ đồng ý thôi. trẻ con thì , cần ăn, cần uống... thế nào cũng ảnh hưởng đến công việc.”
“Chị Lưu, chị suy nghĩ kỹ nhé. Nếu chị mang con theo, khác cũng mang con theo, thì dù thiên vị bất công, nhưng quản lý nhân sự về sẽ khó khăn lắm.”
Cũng vì lý do đó, dù núi còn nhiều phòng trống, vẫn thể đặc cách cho Lưu Liễu một phòng bốn riêng biệt.
Niên Tự chuyện thẳng thắn, tuy chính thức bao giờ, nhưng từ nhỏ tai mắt thấy nhiều chuyện, cũng chút hiểu về quản lý:
“Nhà hồi đó cho thuê trọ, gặp gia đình đơn con nhỏ thì tính rẻ hơn chút. họ truyền miệng ngoài, cả khu trọ thu tiền còn dễ như .”
Con vốn dĩ sợ thiếu, chỉ sợ công bằng.
Ngược , cô tự học (tự gọi là "Tự Khảo tỷ") vì cùng là phụ nữ, hiểu c.uộc sống vất vả, lúc cũng góp ý:
“Chị , em thấy chị việc nhanh nhẹn lắm. Hay là cứ đăng ký thử một ngày xem . Nếu chị mang con mà hái ngang ngửa khác, thì để kiếm tiền chứ?”
“Còn nếu chênh lệch quá, thì một là nhờ trông con, hai là nghỉ thêm dưỡng sức chút nữa.”
Ưu điểm lớn nhất của Lưu Liễu chính là lời.
Lúc đến việc cũng là vì lời khuyên. Mấy ngày qua sống cùng , cô vẫn , tiếp thu góp ý .
Lúc , Lưu Liễu cũng gật đầu:
“Được! Ngày đầu cứ đăng ký thử .”
“Nếu mà chậm hơn khác nhiều, thì sẽ gửi con cho bà cụ chủ chỗ trọ, dù đến lúc hái chè cũng gửi, coi như quen .”
Cô chỉ là quen tiết kiệm, nghĩ rằng tiết kiệm đồng nào đồng đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gửi con một tháng hết 1000 tệ, bà cụ lấy giá cao, nhưng chia mỗi ngày cũng hơn 30 tệ, đủ để cô dùng nạp thẻ điện thoại cả tháng .
lời của Niên Tự lý, chỗ lương cao, nhưng bao ăn bao ở, điều kiện sống . Nếu vì tiếc tiền mà mất việc, thì đúng là lỗ nặng.
Thao Dang
Nghĩ đến đó, Lưu Liễu cũng dứt khoát:
“Thôi! chuyện luôn với bà, giờ gửi con cho bà trông.”
“Vừa để hai con quen dần, hái chè là kiểu ba ngày hai ngày nghỉ .”
“Đạm Nhiên tỷ” cũng gật đầu:
“ đó, xét về lâu dài xét đến sức khỏe của chị và con thì gửi con ban ngày là lựa chọn tối ưu.”
Còn mấy chuyện như giáo dục sớm cho trẻ, rèn luyện thói quen, tâm lý phát triển khỏe mạnh gì đó... thì chỉ nhà điều kiện mới lo .
Lưu Liễu giờ đây chỉ nghĩ đến sinh tồn, chỉ cần hai con sống là .
Lúc nhỏm cô cũng thế thôi, nhà ai trông, nuôi kiểu “cẩu thả”, trói chân bàn cho khỏi bò lung tung.
Cô quyết xong, quanh mấy đồng nghiệp từ bốn phương tám hướng mà nghĩ:
“Mình thật may mắn, gặp .”
…
Cùng lúc đó, Ngô Lan nhận tin nhắn của Lưu Liễu, khỏi cảm thán:
“Làm thật sự dễ dàng gì! Đàm Đàm, đồng ý luôn nhé?”
Tống Đàm gật đầu:
“Đồng ý ạ!”
Nhà họ c.uối năm tặng áo lông quần bông cho già trong làng, cũng như việc đầu bếp Tưởng nấu riêng cho con của Lưu Liễu, vì lợi lộc gì, chỉ đơn thuần là giúp đỡ một tay.
Huống hồ Lưu Liễu việc giỏi giang, tự vươn lên, giờ , thể từ chối?
Cô thêm:
“Chỉ cần sản lượng hái kém quá xa khác, thì dẫn con cũng vấn đề gì.”
Nói đến đây nhớ chuyện xưa, cô bật :
“Còn nhớ ? Hồi đó với cha xuống ruộng cấy lúa, để con bờ ruộng .”
Lúc vụ mùa, nhà nào cũng bận túi bụi, chẳng ai rảnh ở nhà giữ con. hôm đó khi về, mới thấy đứa nhỏ đang... gỡ vắt chân …
Ngô Lan cũng nhớ , nhịn thở dài:
“Nhà nghèo thì khổ thật.”
Lục Xuyên bên cạnh lặng lẽ , giờ mới lên tiếng:
“Hồi nhỏ con cũng một ở chợ.”
“Mẹ con dẫn con theo khó xin việc, tiền thì . Mà nhà thì thuê một phòng nhỏ trong xóm trọ lụp xụp, đủ loại sống chung.”
“Bà lúc đầu nhân viên bán hạt khô, dẫn con tiệm, nên để con chờ bên ngoài.”
Bên ngoài chính là con phố chợ rau, Lục Xuyên ở đó suốt cả ngày.
bẩm sinh kiên nhẫn, thích quan sát . Trẻ khác mẫu giáo, nổi, chỉ yên xem thiên hạ đến lui. Dù Lục đổi công việc, thói quen của vẫn giữ nguyên.
Ngô Lan là đầu rõ chuyện , đó Lục Tĩnh cũng chỉ kể sơ, ai xong cũng coi là chuyện cũ qua . Dù gì hai con giờ tiêu tiền như nước, ai mà nghĩ hồi nhỏ vất vả như ?
giờ xong…
Ô kìa!
“Bà ” già lập tức cảm thấy thiết hơn! Cũng là trẻ khổ như cả mà! Gọi là gì nhỉ? Gọi là môn đăng hộ đối đó!
Thế là hớn hở tiếp:
“Trùng hợp ghê, Đàm Đàm nhà dì cũng từng mẫu giáo . Hồi đó ở quê thả rông, ai mà thời gian đưa đón lên trường mẫu giáo trấn !”
Tống Đàm: “…”
Không mẫu giáo thì thôi , nhưng với giọng tự hào lạ thường như chứ? Người còn tưởng con gái nghiệp “trường mẫu giáo danh giá” đấy!