Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1356: Xé ô – người ấy chính là Yến Bình.



Đám bạch ngải và ngải cứu xanh mướt khi giã nát, qua nhiều vo rửa, mùi đắng và hăng vốn nhạt nhiều.

Kiều Kiều đang cầm d.a.o bếp to nặng, băm nhỏ mớ lá giã , bên , mỡ hạt lựu cũng xào mùi thơm nức cùng lớp vỏ giòn cháy hấp dẫn.

Bà thím Bảy thuận tay đưa một nắm hành hoa xanh mướt, trong ống kính, d.a.o của ông chú Bảy như múa, chỉ “cộp cộp cộp” liên hồi, đầu hành và phần lá xanh cũng rắc chảo.

Chờ tỏi và gừng phi thơm xong, Kiều Kiều liền phối hợp nhịp nhàng đổ phần ngải cứu băm chảo, “xèo…” một tiếng vang giòn, cách ngàn núi vạn sông, trong phòng livestream đồng loạt ực một ngụm nước bọt.

Mọi chỉ thể trơ mắt phần nhân chia thành hai phần, đảo đều chảo, đó nhào phần bột gạo trắng tinh, là bột xay từ gạo nhà Kiều Kiều, trộn nhào đều tay. Giây phút , màn hình tràn ngập sự oán thán của những chiếc bụng đói ăn.

[ đúng là bệnh! Càng xem càng thèm mà cứ cố xem, giờ thì lăn lộn khắp giường, ngứa ngáy hết cả .]

[ thì khác nha, ăn mỹ thực, ăn… suất duy trì dấu hiệu sống.]

[Không bạch ngải, ngải cứu, cũng chẳng mỡ hạt lựu, cho một bát lẩu cay .]

[Nhìn những món ăn kèm cơm… phần cơm chó ăn, các bạn thật sự còn nuốt nổi ?]

[Khóc òa luôn , chắc bạn từng thấy heo nhà Kiều Kiều ăn gì , đồ ăn còn bằng cám cho heo.]

Trương Yến Bình bình luận, tâm trạng đắc ý giấu nổi mặt.

Lúc đầu óc xa nổi lên, tiện tay cầm mic gần bếp, ngoài cửa nhà bếp bắt đầu hỏi:

“Đàm Đàm, năm nay nuôi lắm heo thế, ăn cám thì đủ đúng ?”

Tống Đàm nghĩ nhiều, tiện miệng đáp: “Tất nhiên là . nhà trồng nhiều rau lắm mà, đủ cho tụi nó ăn.”

“À đúng , năm nay còn trồng bí đỏ, bí đao các kiểu ở ven rào lưới, đợi đến hè mỗi ngày chở một xe qua là đủ cho chúng ăn .”

“Hơi tiếc nhỉ?”

Giọng của Trương Yến Bình rõ to, tay cầm mic còn đưa xa phía .

Dù cách gần, nhưng với mic, cần âm thanh rõ ràng vẫn thu , nên livestream thấy rõ mồn một.

“Mấy loại rau đó đem bán cũng mười, hai mươi tệ một cân đó.”

Thao Dang

“Bán lỗ .” Tống Đàm đang cùng Lục Xuyên chọn màu sắc đồ gia dụng, thuận miệng đáp: “Một quả bí đỏ cả chục cân, phí ship bao nhiêu chứ? Lỡ dập thì còn đền, đáng bán.”

Năm nay bọn họ cũng thiếu tiền nữa .

Tốt lắm! Ba đòn chí mạng khiến xem trong livestream rống, mà còn to.

[Vậy là c.uối cùng vẫn mất tình yêu, đúng ?]

[Thầy Kiều Kiều! Trong tim ? Nếu , quỳ xuống cầu xin chị gái cũng mà!]

[Ship COD cũng , hư cũng bắt đền! Cầu xin đấy, cho một cơ hội mua bí đỏ mà.]

[100 cân cũng mua! Thật đó!]

[Đại ca hắc đạo, thật quá đáng!]

[Anh đáng ghét thật, nhưng vẫn thể rời khỏi cái livestream .]

[Giả sử còn tí tự trọng, nhất định đ.ấ.m đại ca hắc đạo một trận! , quỳ xin luôn cũng !]

[Cho hỏi một câu… nhà còn thiếu heo ? bằng đại học đấy, xét ?]

[Mỗi ngày ăn ké một bát cám heo thì đóng tiền cơm bao nhiêu?]

[Heo ăn ngon , rốt c.uộc thịt heo nhà mấy bán ?!]

Trương Yến Bình bình luận, trong lòng cảm thấy cân bằng trở .

Nghĩ hồi mới về đây, cũng từng Tống Đàm lấy mấy món ngon trong nhà mà “trừng trị”.

Giờ thì tới lượt trừng trị khác !

Chính là cái gọi là: từng dầm mưa, xé cả ô khác mới vui .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

vẫn vài cư dân mạng tỉnh táo.

Thịt rau gì đó đều quá xa vời, chi bằng tập trung thứ thực tế nhất, dễ mua nhất!

Lúc hỏi:

[Cái ngải cứu và diếp cá hôm , rốt c.uộc khi nào mới bán thế?]

Ô hô, hồi nãy lan man, suýt nữa Trương Yến Bình quên béng. Giờ vội hỏi :

“Trà ngải cứu với diếp cá bao giờ hái ?”

Việc tuyển trong làng xưa nay vẫn là do Ngô Lan và Tống Tam Thành phụ trách, lúc hai cùng lên tiếng:

“Ngày mai , tối nay thống kê xong, sáng mai hái sớm. Xem dự báo thì mấy ngày tới nắng , tiện cho việc xào và phơi.”

Họ bằng giọng địa phương, nhưng tiếng địa phương ở Vân Thành cũng gần với phổ thông, livestream theo dõi nửa năm, một năm , khán giả cũng hiểu.

Cả phòng lập tức hừng hực khí thế, chỉ chờ một câu trả lời.

[ chỉ hỏi một câu: Trà ngải cứu bán hả?]

[Up link , up link , up link !]

[Anh Link , đếm thử xem năm nay nhà bán món nào ?!]

[ đó! Còn định chuyển hóa traffic đấy? Tiền ! Quý 1 kéo đủ KPI thì sống với quý ?]

Trương Yến Bình tuy quá giỏi giang, nhưng trong phòng livestream thì đáng tin.

Lúc đùa cũng đùa xong, khí cũng hâm nóng, điểm dừng nên nghiêm túc :

“Bán, chắc chắn bán. Mọi là fan ruột theo dõi suốt từ đầu, mấy món ngon thế tụi bao giờ quên cả.”

“Chẳng qua lô là hàng đặt , tụi sẽ cố gắng hái nhiều nhất thể. sản lượng hạn, ưu tiên đảm bảo chất lượng, nên hàng lên sàn sẽ nhiều lắm.”

“Cả nhà cứ mua theo nhu cầu, ai hợp thì đừng cố, kẻo uổng phí.”

Câu xong, hiểu cả phòng livestream đều suýt cảm động đến bật .

[c.uối cùng cũng câu tâm đấy, đại ca!]

Cũng tỉnh táo, thẳng trọng tâm.

[Ý là hàng ít, vẫn giành đúng ?]

[Câu mà còn hỏi là kinh nghiệm , phòng livestream thì kể cả hàng nhiều cũng vẫn tranh đó!]

[Chắc bạn từng giành mua diếp cá và gói gia vị trứng năm ngoái nhỉ? Hàng ít, mà giành đến toác đầu.]

[Nhớ đợt mặt nạ tay chiết xuất năm ngoái ? Gói khuyến mãi giới hạn mỗi một phần, tận mười mấy vạn phần, ai mà tranh sứt đầu mới mua chứ?]

[Nói nhiều nhưng đúng.]

[Cái mặt nạ tay đó là chen chúc đổ mồ hôi xếp hàng giành đấy!]

[Chuẩn luôn! Đám đại lão ca trong phòng livestream giành hàng còn ghê hơn cả .]

Nói đến đây, tinh thần lập tức bừng tỉnh. Nhìn đám đang chat đây , đều là đối thủ cạnh tranh của cả!

Còn việc hợp khẩu vị , từng uống , thấy lạ mồm ...

Cười c.h.ế.t!

Dù hợp cũng thể bán kiếm lời, tranh mới là ngu đấy!

Trong lúc trò chuyện rôm rả, phần nhân thịt xào ngải cứu với bột gạo cũng trộn đều, ông chú Bảy và Kiều Kiều cùng tay, nhanh chóng nặn thành từng viên bánh tròn trịa, dán đều chảo.

Trương Yến Bình hít một thật sâu, ông chú Bảy và Kiều Kiều thành thạo đập trứng bằng một tay, thau trứng đầy những lòng đỏ óng ánh, nhịn đề xuất:

“Năm nay thêm nhiều trứng vịt muối , ăn với cháo trắng ngon quá trời luôn!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com