Lời lãng mạn mà Lục Xuyên định còn kịp thốt chặn , thấy Tống Đàm bên nín , cũng chút ngượng ngùng.
c.uối cùng vẫn là Tống Đàm “giải cứu” cho : “Em thích mùi ngải cứu lắm, em thích mùi hoa chanh năm ngoái hơn.”
Lục Xuyên còn kịp phản ứng, thì thấy tất cả những đang bận rộn trong sân đồng loạt đầu qua.
Chốc lát , dù bản chẳng gì, mặt cũng nhịn đỏ lên, đó giải thích: “Cái đó cũng là hương hoa đơn thuần đặt riêng, hương đầu là lan mộc, một thời gian mới biến thành mùi hoa chanh. hương hoa tái hiện thật…”
Anh còn xong, thì Trương Yến Bình tò mò thò đầu sang:
dù im , Ngô Lan với thím Liên Hoa trong sân vẫn đưa mắt , ánh mắt sâu xa, bật :
“Ây da, chuyện yêu đương của trẻ chúng già quản , thích gì thì . Tiểu Lục , cái gì mà chanh với chẳng chanh, thích thì trồng một cây trong sân !”
Con gái lớn giữ a!
Trước , chỗ cửa nhà bà trồng hành lá, tỏi non, rau mùi bao, chẳng chỉ vì ăn tiện tay cắm đầu hành, củ tỏi, mọc lên lộn xộn một tí.
vườn rau chẳng đều ?
Thế mà từ khi quen với Tiểu Lục, yêu hoa yêu cỏ gì đó, từ mùa đông cho trồng rau nữa …
Tất nhiên, giờ thì mấy loại hoa trồng xuống gần nửa tháng, nhờ Tống Đàm chủ động dẫn dắt linh khí nhiều hơn, nên đám lá non, nụ hoa mới cứ như nôn nóng bung nở .
Thêm nữa thằng bé gu thẩm mỹ hơn bà, bố trí bồn hoa xen kẽ hợp lý, trong làng qua đều tấm tắc khen mấy câu, Ngô Lan bản còn mấy video đăng Douyin mấy liền…
Khụ, trẻ trồng hoa cũng thật.
Cái cây chanh đó thì trồng thêm một cây nữa cũng chẳng .
Lục Xuyên mặt hết đỏ, giờ cảm xúc định, tiếp: “Trồng , con chọn hẳn hai cây chanh đặc biệt, một cây là giống chanh lớn dùng chiết xuất nước hoa, hương hoa thơm, trái to bằng nắm tay, màu vàng óng.”
“Còn một cây là tiểu hương chanh, trái nhỏ như quất vàng, mùa hè giã pha uống ngon cực.”
Anh chỉ phía ngoài sân: “Không trồng trong bồn hoa, mà trồng bên cạnh cây đào.”
lúc , nụ hoa của chanh vẫn nhú , còn hoa đào thì gần như sắp tàn hết .
Lời dứt, ông chú Bảy bưng một chậu nhân bánh:
“Vị bạch ngải đậm lắm, trưa nay bánh nướng bạch ngải, sẽ dùng tóp mỡ với miến khô nha, cho ớt ?”
“Không ạ!” Tống Đàm lắc đầu: “Ai ăn cay thì tự cho thêm tương. Nhà nhiều tương lắm.”
Ông chú Bảy cũng tính thế, hỏi tiếp: “Mầm ngải cứu thì các cháu ăn kiểu gì? Làm bánh bột nếp cũng bánh nướng?”
Lần đều đồng thanh.
“Bánh nướng ạ!”
“Làm bánh bột nếp dùng bột nếp, khó tiêu.”
“Bánh bột nếp thì nhét nhân gì ? thấy mạng nhồi ruốc thịt gì đó, mà bên ăn mấy món đó quen.”
“Hay bánh nếp ngải cứu ? thấy món đó ngon. Dầu mỡ rưới lên, chiên giòn mặt ngoài, bên trong dẻo mềm…”
“ thấy bánh nếp bạch ngải ngon hơn bánh ngải cứu nhiều…”
Mọi mỗi một ý, tranh luận rôm rả, tầm quan trọng của bếp trưởng ông chú Bảy lập tức khẳng định, ông lúc vẻ mặt đầy đắc ý: “Yên tâm, mỗi đều phần!”
Sau đó phất tay một cái, nữa gọi to:
“Trương Yến Bình , xuống đây giúp một tay, đem đống bạch ngải với mầm ngải cứu giã nát .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương Yến Bình chỉ tay mũi , tin nổi: “Con hả?”
Anh vẫn còn đang dài sân thượng tầng ba, nhà bao nhiêu : “Sao là con chứ?”
Ông chú Bảy ngập ngừng một lúc: “Không nữa, vẻ sức.”
thật ai trong nhà mà chẳng , Trương Yến Bình chẳng bao giờ động tay việc nặng, đến việc kéo cối xay cũng thở hồng hộc cả buổi.
…
Ông chú Bảy trầm ngâm một lát: “Cậu kéo cối xay , thì giã đống bạch ngải chắc cũng thôi?”
Tuy kéo nhanh, nhưng dù thì món cũng để tối ăn, cả chiều cũng gấp.
“Không giã nổi tí nào ạ!” Trương Yến Bình uất ức hét lên: “Ông chú Bảy, đừng coi thường con như ! Con cũng là lương mà!”
Đang thì thấy Lục Xuyên xắn tay áo lên: “Làm đây? Để con .”
Anh chủ động xung phong, còn để mắt tới cái cối đá ở góc sân.
ông chú Bảy do dự: “Hay thôi ? Quần áo mặc cũng đắt đấy, tí nữa nước ép văng trúng thì…”
Ông rõ, Lục Xuyên chính là kiểu “công chúa hạt đậu”, đừng là mặc đồ loại mềm mịn mượt mà, chỉ riêng vải bọc chày giã vốn thô ráp, cầm giã một lúc là lòng bàn tay khi trầy da .
Giờ thẳng cái thể chất mềm yếu đó , coi như giữ mặt mũi cho bạn trai của Tống Đàm lắm .
Thao Dang
Lục Xuyên cúi đầu cái áo thun : “Cái ạ, là vải cotton.” Chỉ là công đoạn sản xuất nhiều, giá thành cao, độ mềm mại cũng hơn chút.
“Thôi thôi.” Ngô Lan cũng khuyên: “Tiểu Lục , dì con siêng năng, con phụ nhặt rau , mấy việc nặng tay thế hợp với con.”
Bảo thằng bé giã mấy giỏ lá cỏ như thế, thì lát nữa bọn họ ăn cơm chắc ngậm nước mắt mà nuốt mất.
Ngô Lan dứt khoát: “Để Đàm Đàm , con bé khỏe lắm.”
“Sức khỏe thì việc cũng mệt chứ, để con ạ.” Lục Xuyên xắn tay áo lên, nhẹ nhàng đẩy cái cối đá sang một bên, vặn vòi nước rửa sạch.
Lúc , Trương Yến Bình đang tầng ba cũng nhận ánh mắt của : “…”
Anh tức giận hét to: “Dù là bánh ngải cứu bánh bạch ngải, ăn mười cái!”
Sau đó hình đen đậm mạnh mẽ lao xuống, đẩy Lục Xuyên sang một bên, hai bàn tay sắt đè lên cối đá, định nghiêng nó đổ hết nước bên trong .
“Hây da!”
“…”
“E hèm…”
Không đổ .
Ánh mắt lúc đúng là khó tả.
Anh hít sâu một , vẻ nghiêm túc kém gì Tần Vũ khi vác đỉnh, cố sức một nữa.
“Hay để .”
Lục Xuyên thản nhiên bước tới bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đẩy qua một bên, đặt tay lên thành cối đá, dùng sức một chút, cối đá đầy nước thuận thế nghiêng xuống, nước ào ào chảy theo độ dốc trong sân mà trút ngoài.
Anh lắc lắc cái cối, đợi nước đọng đáy cũng lắc , mở vòi nước rửa nữa.
Khi thẳng buông tay , lòng bàn tay đỏ ửng lên cả .
Mọi : …
Không nên đánh giá ai nữa, mà Trương Yến Bình , sống ở quê suốt cả năm nay đấy! Việc nặng chẳng đụng tí nào, hình thì to khỏe mà sức thì yếu xìu?
May mà bác sĩ Quách ở đây, chứ thì mất mặt lắm luôn!
Còn Lục Xuyên, đúng là… mềm yếu kiểu…
Ngô Lan thở dài, nghĩ bụng: cũng may là giờ nhà khá lên , cần ruộng nữa.