Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1351: Chuẩn bị cho chó con đi xem mắt.



Đại Vương đối với sự sủng ái độc quyền thế sức đề kháng.

Tuy rằng nó cảm thấy cũng chẳng gì, nhưng túi xương heo to đùng mắt đều là của nó! Thế là ngoan ngoãn thẳng tắp, hai chân nhấc lên đặt xuống, cái đầu chó to đùng ngẩng lên về phía bên cạnh là Tống Đàm, đôi mắt đen láy ngập tràn vui sướng.

Cún cưng còn đáng yêu thế ?

Thao Dang

Tống Đàm ôm chầm lấy đầu nó mà vò vò, đó với nó: “Đều là của Đại Vương, ăn !”

Đại Vương “gâu” một tiếng từ cổ họng, cúi đầu, nhanh gọn chọn ngay một khúc xương thơm nức!

Tay nghề của ông chú Bảy đối với chó xem đều hiệu nghiệm như , cho dù hiệu nghiệm, thì đây cũng là heo thịt dịp Lạp Bát đó! Những khúc xương gặm sạch sẽ vẫn còn vương hương vị của thịt kho, với lực cắn của Đại Vương, “rắc” một tiếng, thể cắn vụn giòn tan.

Mỗi ngày nó đều ăn no, nên mấy khúc xương đối với nó chẳng qua chỉ như là món ăn vặt ngon miệng, nhưng đối với Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất vẫn đang phạt thì…

Chó nhà đồ ăn vặt, mà bọn nó thì , đây mới thật sự tổn thương lòng tự tôn nhất!

Lúc cả hai cùng “hứ hứ” “ư ử” về phía Tống Đàm, nếu vì uy danh Đại Vương quá lớn, bọn chúng nhào lên nịnh nũng từ lâu .

Thành thật mà , chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng yêu.



Tống Đàm liếc Đại Vương, nghiêm mặt : “Một nhà thể hai kiểu giáo dục.”

“Các ngươi là đàn em của Đại Vương thì nó quản! Đã lời khi ở nông trại, thì tuần sẽ cho ai thêm đồ ăn vặt cả.”

“Biết vì ? Vì gà vịt hoảng sợ đẻ trứng, một quả trứng mười tệ hai mươi tệ, chúng nó kiếm tiền, thì trừ tiền đồ ăn vặt của các ngươi.”

Loại đồ ăn vặt mấy loại bánh quy chó đồ hộp rẻ tiền gì cả, mà là đồ ăn thừa của nhà, các kiểu tôm khô, cá khô, bí đỏ sấy…

“Auuu auuu gâu…”

Gió sông nhè nhẹ thổi, Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất ngửa mặt tru lên, cực kỳ bi thảm.



Anh Tôn vì mấy chú chó mà hao tâm tổn trí, thề rằng mai mối thành công, gỡ thể diện năm ngoái!

Anh về nhà tiên gửi hết video và ảnh chó nhóm VIP của , điều kiện xem mắt còn kỹ càng hơn cả !

Thế nhưng đăng ký đầu tiên… vẫn là William.

Người thứ hai, Tướng Quân.

Anh Tôn: …

“Không , ,” thật lòng : “Năm ngoái còn thành, năm nay tới nữa hả? Anh còn ?”

“Cậu hiểu.” Chủ của William thở dài sườn sượt: “ chỉ cần nghĩ đến việc nuôi một con ch.ó như mà chẳng hơn chó nhà khác, thế xem mắt còn để mắt đến… nửa đêm bật dậy mà tức!”

“ !” Chủ của Tướng Quân cũng căm hận : “Cậu hiểu cảm giác đó ? Chính nuôi một bé gái cưng độc nhất vô nhị, xem mắt giới thiệu cho một nhà giàu trai tài giỏi các kiểu… ê ! thấy Tướng Quân nhà cũng tệ mà, tuy cái tên hổ báo một chút, nhưng bình thường là một bé gái ngoan ngọt ngào dễ thương đó.”

“Vậy mà xem mắt để mắt tới!”

“Thật sự tức c.h.ế.t !”

Toàn là khách quen nhiều năm, Tôn cũng thật: “Thế… nếu năm nay vẫn để mắt tới thì ?”

“Không chó nhà mấy , mà thật sự là chút chênh lệch, cũng đúng là ưu tú trông thấy .”

“Hơn nữa tới, mấy con ch.ó đó còn chẳng dấu hiệu động dục, chỉ một lòng ăn uống, việc, gây dựng sự nghiệp…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai vị chủ chó khổ: “Không tìm mấy con , thì cũng giới thiệu cho bọn con nào tương xứng một chút chứ!”

“William cả năm ngoái phối giống nào, con ch.ó nào đến là nó dọa chạy mất tiêu.”

“Cái gì? William cũng hả? cứ tưởng là Tướng Quân tổn thương lòng tự tôn nên mới chịu kìa!”

Lời dứt, cả nhóm đang hóng hớt náo nhiệt cũng im lặng hẳn.

Một lúc , Tôn đột nhiên nhận cả đống đơn đăng ký.

“Nhìn chó nhà xem, mấy con ch.ó lai phối giống ? Nhà là ngũ hắc đàng hoàng đó nha!”

“Con tên Công chúa thật sự xinh lắm luôn, là chó nghiệp vụ nghỉ hưu đó, nhà còn biên chế nữa. Cậu xem ghép đôi ?”

“Con Đa Đa vẻ mập, như kiểu ‘lạp lạp trư’ đấy... nhưng mà màu lông, thần thái… khụ, Tôn, chó nhà vóc dáng chắc khỏe, thấy lắm… ê, mà nếu sinh chó con , lông tụi nó giống vàng như thế nữa?”

Cả buổi sáng, trong nhóm là những tin nhắn kiểu như thế, Tôn cảm thấy áp lực nặng nề, vội vàng phát thông báo:

[Chuyện các con ch.ó yêu đương hẹn hò, đừng vội, vội cũng ích gì, chó nhà bên vốn thích chuyện yêu đương, năm ngoái dắt mấy con đến mà nó chẳng thèm để mắt tới con nào, nên năm nay cũng chắc .]

[Vả bên trang trại chỉ bao ăn ở cho chủ chó, nếu để mắt đến cũng trả tiền , cân nhắc kỹ nha.]

Lời phát , bầu khí sôi sục mới tạm lắng xuống.

một lúc , đột nhiên hỏi: “Dắt thú cưng xem mắt mà còn vụ tiền nữa hả?”

Phải !

Mọi sững , chẳng đa đều là trong cùng thành phố, gặp tính tiếp ? Sao kéo theo chi phí gì cơ chứ? Lần đúng là xa thật, nhưng trại chó của Tôn cũng gần gì, lúc họ mua chó cũng vượt ngàn dặm mới đến đó ?

Nuôi thú cưng để gì? Là để cho con học hành tinh , đại học về dưỡng già chứ [bậy thật]!

Chọn bạn đời mà chọn chó trung chi long phượng chẳng cũng hợp lý lắm ?

Nói xong, mấy con ch.ó trong video chẳng những phận cao quý, mà phong cách cũng thấy cao quý hẳn lên!

Ngoại trừ một nhà thật sự thể đưa chó xa, thì cảm xúc trong nhóm còn sục sôi hơn nữa.

“Cẩu ca! Mau xếp hàng chen cho con nhà với!”

“Ê, cũng đừng chọn nữa, dắt hết qua đấy, tổ chức một buổi xem mắt và thi sắc tập thể !”

“ ! Chó trong trại để ý đến chó nhà , thì cả hội tụ ghép đôi nội bộ chẳng cũng ?”

“Nói thật nhé, mấy trong nhóm nuôi chó đều quen , chó trong lòng đều rõ cả, còn đáng tin hơn mấy thông tin vớ vẩn mạng chứ.”

Nghe , nghĩ , đúng thật!



Anh Tôn thì áp lực chồng chất, còn núi núi thì nhàn nhã hết sức.

Sau khi Thất Bảo đổi ca lên Thạch Đầu Pha, Tống Đàm và Lục Xuyên c.uối cùng cũng hái một sọt ngải trắng và một sọt mầm ngải cứu. Giờ mang về rửa sạch, nước chảy ào ào trong giỏ tre mớ lá xanh đảo qua đảo , hương thơm của ngải trắng và ngải cứu tràn ngập mũi.

Hơi đắng nhẹ, nhưng mang theo hương thơm riêng biệt.

“Thơm thật đấy!”

Lục Xuyên nhận xét: “Anh nhớ loại nước hoa hương thì , Đàm Đàm thích ? Anh đặt riêng một chai cho em nhé!”

Ngô Lan và thím Liên Hoa đang vui vẻ lựa lá, liền buột miệng : “Cái còn điều chế gì nữa, con thích thì chờ đến Tết Đoan Ngọ, cắt một bó ngải cứu treo trong tủ quần áo là .”

Thím Liên Hoa cũng thuận miệng hỏi: “Cậu thích hoàng hao ? Nếu thích thì năm nay cắt thêm ít hoàng hao phơi tương đậu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com