Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1319: Món quà khác.



Bó hoa dại rực rỡ, lộn xộn mà tràn đầy sắc xuân ấy được đặt tùy ý lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa.

Cửa phòng trên lầu đóng kín.

Mà nếu đứng từ ngọn đồi sau nhà nhìn xuống, xuyên qua những lùm cây um tùm, rồi qua lớp rèm trắng nhẹ lay bên cửa sổ, còn có thể thấp thoáng thấy đôi tình nhân đang môi chạm môi.

Cho đến khi Lục Xuyên hơi nghiêng đầu, đưa tay vuốt tóc Tống Đàm, nhẹ nhàng nhưng kiên định kéo má cô áp vào lồng n.g.ự.c mình.

Bên tai cô vang lên tiếng tim đập điên c.uồng, giọng Lục Xuyên cũng khàn đặc:

“Anh còn một món quà nữa chưa tặng em.”

Tống Đàm ngẩng đầu lên, thuận tay thò vào túi anh, rồi lôi ra một mặt dây chuyền: “Là cái này sao?”

Đó là một mặt ngọc thạch tinh xảo đáng yêu, được tạc thành hình quả đào tròn mập. Phần đỏ nhất là chóp quả, phần xanh nhất là chiếc lá phía trên.

Màu sắc hài hòa, nước ngọc trong suốt. Nhìn bằng mắt thường thôi cũng cảm thấy nó như phát sáng, ai thấy cũng đều sẽ cảm nhận được vẻ đẹp hiển nhiên ấy.

Lục Xuyên gật đầu, có chút ngượng ngùng: “Hơi nhỏ một chút…”

Quả thực không lớn, chỉ to hơn đầu ngón tay cái chút xíu. Dây đã được thắt sẵn, chỉ cần đeo lên là được.

“Anh mua riêng à?” Tống Đàm lại rất thích, lúc này cầm lên tay ngắm nghía đủ kiểu.

Nói chính xác thì, cô vốn yêu thích mọi điều xinh đẹp. Dù là cỏ hoa ven đường, hay vàng bạc châu báu đầy giá trị thế tục.

Lục Xuyên hơi xấu hổ: “Có thời gian truyện về đổ thạch rất hot, Tần Vân muốn theo trào lưu, nên đặc biệt kéo anh đến một trấn nhỏ ở biên giới xem thử.”

Tất nhiên rồi, đã nghĩ đến việc đu theo đề tài đang nổi, chứng tỏ hai người họ thực ra vẫn chưa quá nổi tiếng, tiền kiếm được cũng chưa nhiều. Nếu không, biết đâu lại thật sự gan lớn đến mức sang tận đấu giá công khai ở nước ngoài cũng nên.

Tống Đàm nổi hứng: “Sau đó thì sao? Đổ trúng rồi à?”

“Sao có thể?” Lục Xuyên bật cười: “Tình tiết nhân vật chính được bàn tay vàng phù hộ, đổ phát lên giá thì chỉ có trong truyện thôi. Thực tế mà nói, mấy viên đá mà dân thường như tụi anh có thể mua được, cơ bản đều là loại đã bị dân trong nghề lọc qua kỹ lưỡng rồi.”

“Chỉ cần có một chút tiềm năng đổ trúng, giá nguyên thạch liền tăng vọt.”

Anh còn chưa nói tiếp, Tống Đàm đã đoán được: “Bọn họ lỗ rồi?”

“Ừ.” Lục Xuyên gật đầu: “Mất đứt nửa năm tiền nhuận bút, chỉ cắt được vài miếng phôi ngọc loại nõn đông, mà hồi đó giá ngọc còn chưa lên, tại chỗ có người thu mua, trả 1800.”

Tống Đàm: …

Hai con gà mờ này thật đúng là thê thảm ghê gớm?

Cô còn tưởng hai anh có vận khí đại thần nên mới dám tiêu tiền như vậy chứ!

“Vậy cái của anh thì sao?”

Sợi dây màu nâu quấn mấy vòng quanh tay cô, quả đào mập mạp, màu ngọc mượt mà lấp lánh trên mu bàn tay, nhìn không rõ là da như ngọc hay đầu quả đào ửng hồng.

Lục Xuyên cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chăm chú:

“Anh dùng 500 đồng mua một viên đá, cắt đến giữa viên mới ra được chỗ nguyên liệu nhỏ xíu như này.”

“Nhưng… đổ trúng rồi.”

Hiện giờ quả đào nhỏ này, lúc anh đi đến tiệm thắt dây đeo, người ta còn hỏi có muốn gửi bán không, giá khởi điểm 12 vạn.

Tống Đàm không nhịn được bật cười.

“Lần đó anh tổng cộng tiêu bao nhiêu tiền?” Vừa cười, cô vừa tò mò hỏi.

Lục Xuyên cũng mỉm cười: “Không tính chi phí ăn ở đi lại thì đá 500, tiền chạm khắc 1100.”

Lập tức, Tống Đàm lại ôm lấy eo anh, cười đến run cả người.

Đợi cảm xúc dần ổn định, cô lần mò tìm bàn tay Lục Xuyên, rồi đặt quả đào nhỏ tinh xảo vào lòng bàn tay anh:

“Giúp em đeo đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Lúc ăn cơm, cả nhà quây quần bên mâm, Ngô Lan tò mò hỏi:

“Đàm Đàm, con cầm cái bình hoa dưới lầu làm gì vậy?”

Tống Đàm thản nhiên đáp: “Cắm hoa chứ sao ạ.”

Bó hoa được gói lại ấy, phần đáy cố ý không buộc kín, cứ thế được cắm vào bình.

Cô thậm chí còn hào phóng nhỏ vào đó một luồng linh khí. Nếu không có gì ngoài ý muốn, những loại cỏ hoa dại vốn không thích hợp cắm nước này, có thể sẽ kéo dài kỳ nở đến hơn một tháng.

Nhưng, đặt trên bàn thật sự rất đẹp.

Ngô Lan vốn không nhìn thấy Lục Xuyên mang hoa đến, chỉ nghĩ hai đứa trẻ yêu nhau thì mấy hành động cũng kỳ kỳ quặc quặc. Nhưng bà tự nhận là người mẹ cởi mở, lúc này không hỏi nhiều, chỉ một mực giục Lục Xuyên ăn thêm chút nữa…

Ngược lại, Tống Tam Thành đã lên kế hoạch sẵn sàng:

“Lát nữa ăn xong, tôi với Mao Trụ đi câu cá. Cái dù che nắng nhà mình đâu rồi? Còn cái ghế xếp câu cá của tôi nữa?”

Ngô Lan: …

“Vừa mới nhận được cần câu, ông đúng là chó đói không chờ nổi xương… Đồ đạc đều ở trong kho, ông tự đi mà tìm.”

Tống Tam Thành coi như không nghe thấy. Trong lòng nghĩ, tôi vừa nghe thấy bà khoe với đám người trong làng trên Douyin, bảo là cũng muốn học người ta quay mấy cảnh khăn đỏ bay bay ấy kìa, chụp thế này thế kia...

Thôi thì vợ chồng với nhau, ai nói được ai.

Còn Ngô Lan thì ngoài miệng nói vậy, thực ra cũng chẳng để bụng.

Đàn ông câu cá, không hiểu sức chịu đựng từ đâu mà ra, gió thổi mưa sa cũng chẳng ngại.

Chỉ là nghĩ lại suốt năm ngoái nhà bận túi bụi, ông ấy thật sự cũng chẳng có dịp nào ngồi bên bờ ao giương cần cả, nên Ngô Lan lại dặn:

“Mưa xuân lạnh đấy, lát nữa nhớ mang theo bình nước sôi.”

Thao Dang

“Biết rồi biết rồi!” Tống Tam Thành hớn hở: “Không chỉ có Mao Trụ đâu, còn có cả Chu Thuận Thủy nữa, năm ngoái mua cái cần câu bảo hơn 4000 tệ! Hôm nay tôi phải cho ông ta thấy, cần đắt mà không câu được cá thì cũng uổng thôi!”

Nói nghe oai vậy thôi, chứ kỹ thuật câu cá của bản thân cũng chỉ ở mức tàm tạm. Nhưng mọi người ai cũng ăn ý mà không vạch trần.

Cứ đi câu đi!

Canh bên ao cả ngày, khỏi nhìn thấy, cũng đỡ phiền.

Kiều Kiều cũng rất vui: “Mẹ ơi, con bảo với Trần Trì rồi, anh ấy ăn xong sẽ qua liền.”

“Để nó đến đi!” Trẻ con phải có bạn chứ, Ngô Lan trong lòng cũng thấy vui.

Huống hồ, trời mưa không làm việc được cũng đâu chỉ có họ, bên bờ sông có Trương Vượng và Trần Khê là dư người rồi.

“Chơi cho vui nhé. Đàm Đàm, con bảo anh nó hôm nay cho tụi nhỏ nghỉ nửa buổi đi.”

Tống Đàm lại lắc đầu: “Để Kiều Kiều tự nói đi, xem tụi nhỏ sắp xếp sao.”

Từ “sắp xếp” được dùng ra nghe thật chuyên nghiệp, Kiều Kiều lập tức nghiêm túc hẳn lên. Cậu nhanh chóng ăn sạch cơm trong bát, rồi nghiêm nghị nói:

“Vậy lát nữa con với Trần Trì sẽ họp một c.uộc, tụi con bàn bạc thử.”

Cậu nói ra vẻ rất nghiêm túc, hiển nhiên là để bụng lắm, nhưng càng như vậy, mọi người càng phải nhịn cười.

Tống Đàm giục: “Vậy em mau đi chuẩn bị đi, bàn học dọn xong chưa? Hai đứa có chật không?”

Kiều Kiều “á” lên một tiếng, vội vàng tạm gác lại kế hoạch họp, quay đầu chạy ào lên lầu dọn bàn học.

Ngoài cửa, tiếng mưa vẫn ào ào không dứt. Tống Đàm quay sang nhìn Lục Xuyên, không bỏ sót quầng thâm nhạt cùng vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt anh:

“Ăn xong rồi thì anh cũng đi ngủ một giấc đi. Bữa tối không gọi đâu, khi nào dậy thì ăn.”

Lục Xuyên gật đầu: “Không vội. Anh đi rửa mặt một chút, tiện chờ Trần Trì qua để đưa quà cho cậu ấy luôn.”

Dù sao trong miệng Kiều Kiều anh cũng “giỏi lắm”, tặng quà cũng phải xứng tầm mới được.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com