Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1318: Phong cảnh ven đường từng đi qua.



Mưa tạnh được một lát, chẳng bao lâu sau lại lộp bộp từng hạt rơi xuống, Tống Tam Thành đang chuẩn bị cầm cần câu ra ngoài dạo một vòng, còn chưa ra khỏi sân thì đã bị mưa ép quay lại phòng khách.

Ngô Lan cũng sợ chiếc khăn voan của mình bị mưa làm ướt, vừa vào đến phòng khách đã thấy Lục Xuyên lại mở một chiếc túi khác, bên trong là mấy chiếc hộp nhỏ:

“Đây là bộ sưu tập các vở kinh kịch tặng cho ông bà nội ngoại. Có cả đầu đọc thẻ, cắm vào điện thoại là có thể xem ngay trong thư viện ảnh.”

Giống như Tống Hữu Đức và mấy vị lớn tuổi cùng thế hệ ấy, thuở trẻ trò giải trí duy nhất gần như chỉ có nghe kinh kịch.

Phim ảnh cũng có xem, nhưng là chuyện của nhiều năm trước, mỗi khi xong mùa vụ, sẽ có người chiếu phim tới chiếu ở hội trường thôn.

Nhưng giờ đây, nhiều tình tiết trong phim hiện đại họ đã không hiểu nổi nữa rồi. Kinh kịch thì lên mạng tìm là có, nhưng họ lại không biết mở hội viên, cũng không biết chỉnh độ nét...

Dù có con cháu bên cạnh, nhưng xem một tập lại hỏi một lần thì cũng ngại chứ?

Lần trước Lục Xuyên về ở mấy ngày, trò chuyện cùng mấy ông bà không ít, lần này trở lại dứt khoát chuẩn bị sẵn luôn.

Chuyện này khiến Ngô Lan không khỏi chấn động:

“Sao lần nào cũng phải chuẩn bị cho cả nhà thế chứ? Lần sau không được thế nữa, không mang gì hết!”

Lục Xuyên cười đáp:

“Dì ơi, làm gì còn lần sau? Mấy hôm nữa đồ đạc nhà con cũng chuyển hết qua đây rồi.”

Ngô Lan nghĩ tới chuyện đó, tim lại phơi phới nở hoa.

Tiếp theo là mấy cái vòng tay điện tử mà Lục Xuyên vừa nhắc đến:

“Cái này cũng rẻ thôi, một hai trăm một cái. Đeo trên tay ít ra còn đo được nhịp tim, lượng oxy trong m.á.u các thứ…”

Thực ra, vòng tay điện tử thì ông chú Bảy chưa chắc đã rành dùng, mà loại rẻ tiền thế này chức năng cũng đơn giản, ngày thường có cũng như không.

Nhưng mà…

Người ai mà chẳng thích đồ mới mẻ? Dù là mấy tuổi hay mấy chục tuổi, có ai không vui khi được nhận quà đâu?

Ít nhất thì vẻ mặt vui mừng của thím Liên Hoa là hiện rõ ràng nhất:

“Tôi hay rửa rau, đeo cái này bất tiện, nhưng mẹ chồng tôi hay quên sạc điện thoại, cái này pin bền, có việc gì còn rung nhắc nữa!! Dùng được lắm!”

Thím ngượng ngùng:

“Mua cho tôi làm gì… tôi chỉ là người làm công bình thường mà.”

So ra thì ông chú Bảy lại thản nhiên hơn nhiều:

“Thời thượng phết…”

Vừa nói vừa giơ tay lên xem vòng, giơ một lần, rồi lại thêm lần nữa…

Thao Dang

Còn lấy điện thoại chụp ảnh, rồi quay sang nhìn tay bà thím Bảy, học theo cách lúc nãy Lục Xuyên dạy mà chỉnh mặt đồng hồ.

Mãi đến khi cơn phấn khích dịu lại, ông mới làm như vô tình hỏi:

“Ở Thủ đô chắc chẳng ăn được món gì ra hồn nhỉ? Muốn ăn gì nào?”

Lục Xuyên nghĩ nghĩ, cũng nghiêm túc đưa ra yêu cầu:

“Nghe Đàm Đàm nói ở đây mùa xuân có món đặc sản bánh ngải, cháu chưa được ăn bao giờ, có thể thử được không ạ?”

Chuyện này thì quá đơn giản rồi!

Ông chú Bảy lập tức đồng ý:

“Đợi mưa tạnh, con với Đàm Đàm lên núi hái ít lá ngải mang về, chỗ con bé trồng hoa đấy, các con chẳng phải định trồng hướng dương, ngải cứu với cúc dại ở đó sao?”

“Giờ cây ngải đang non lắm đấy! Đợi trời quang rồi hái về, đảm bảo làm cho con ngon mê luôn!”



Cơm trưa còn cần một lúc nữa mới nấu xong, mà dưới nhà vừa hết náo nhiệt, Lục Xuyên đã xách hành lý lên lầu.

Đồ không nhiều, chỉ một vali với một thùng giấy, anh xách một mình lên được.

Mở căn phòng bên cạnh phòng của Tống Đàm trên tầng hai, vừa rồi thím Liên Hoa đã lên thu dọn trước đó, mọi thứ bên trong đều sạch sẽ gọn gàng, chăn ga gối đệm rõ ràng đều là mới thay, được trải rất chỉnh tề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Xuyên sắp xếp hành lý đơn giản xong, nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh, lúc này cũng mở nốt một chiếc thùng khác.

Khác với vali trước nhồi đầy đồ dùng cá nhân, chiếc thùng giấy này vừa mở ra, bên trong chỉ toàn là một đống hoa tươi.

Những bông hoa này cũng không phải loại thường thấy ở tiệm như hồng, ly, cẩm chướng, mà là đủ loại lớn nhỏ, đủ sắc màu, đủ hình dạng.

Giờ phút này đang nằm nghiêng ngả trong thùng, nhờ có túi đá lạnh ở lớp dưới giữ tươi, nên hoa tuy hơi lộn xộn nhưng không hề héo úa.

Lục Xuyên cẩn thận lật xem từng bông, rồi mới lấy kéo cắt hoa và giấy gói ra từ trong hành lý.



Tống Đàm nằm trong phòng lướt điện thoại, im lặng chờ món quà thuộc về mình.

Quá ghê gớm rồi!

Cô nghĩ: Tiểu Lục bây giờ gan to rồi nha! Còn muốn đích thân tặng quà cơ? Là cái đích thân mà cô nghĩ tới đó hả?

Trong đầu tưởng tượng đủ kiểu, cho đến khi rất lâu sau mới nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa phòng, quả nhiên là Lục Xuyên đang đứng ngoài, tay giấu ra sau lưng, cô không nhịn được cười:

“Đích thân?”

Lục Xuyên khựng lại, rồi khẽ cúi người, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó chăm chú nhìn Tống Đàm, nghiêm túc đáp:

“Ừ.”

Tống Đàm hơi nhón chân, vòng tay ôm lấy cổ anh:

“Có phải hơi qua loa không?”

Lục Xuyên đưa món quà phía sau ra, không để cô kịp nhìn kỹ đã ôm c.h.ặ.t cô vào lòng, giọng có chút tủi thân:

“Anh đã rất để tâm mà.”

Anh nới tay ra, đưa bó hoa trong tay đến trước mặt cô:

“Anh đã tìm hiểu trên mạng xem con gái thích quà gì, nhưng dường như chẳng món nào em thực sự thích.”

“Mọi người đều nói bạn gái dù không thiếu nhưng vẫn phải tặng, còn anh thì muốn thể hiện tấm lòng khác, anh muốn cho em thấy, phong cảnh anh từng đi qua trên đường.”

Tống Đàm hơi ngẩn người, rồi nghiêm túc nhìn kỹ bó hoa mà Lục Xuyên đưa tới.

Anh thật sự rất yêu hoa cỏ cây lá, đây không phải lần đầu anh tặng cô hoa, nhưng bó hoa lần này không giống hoa được chuyển phát nhanh, không phải hoa từ vườn trên sân thượng.

Cũng không phải loại hướng dương được đặt trước từ Tết.

Trong lớp giấy báo trắng đen lần này, toàn là hoa dại rực rỡ. Bó hoa dường như mới được ngâm nước, cành nhánh mềm mại, nụ hoa căng tròn, còn đọng những giọt “sương”.

Lộn xộn, không có trật tự, tràn ngập vẻ đẹp tự do, ngay cả cành lá cũng tươi tốt đầy sức sống.

Tím nhạt là tử đinh hương, xanh dương sẫm là hoa báo xuân cao cành, có cả hoa bồ công anh vàng rực được lựa kỹ, cành đào rừng màu hồng, ngọc lan vàng nhạt, cùng một cụm cỏ dại hoa trắng lá non xanh mơn mởn không biết tên…

Tống Đàm đưa tay đón lấy.

Lục Xuyên khẽ nói bên cạnh:

“Từ Thủ đô đến Vân Thành, có 7 thành phố gần trạm dừng.”

“Mỗi khi đi qua trạm dừng, anh lại dừng lại đi dạo một vòng, hoặc rẽ vào quốc lộ, chọn lấy vài bông hoa xuân khác nhau của từng thành phố.”

Lúc này anh mang theo vẻ mệt mỏi, lái xe đường dài rồi còn gặp mưa lớn ở Vân Thành, đúng là khiến tinh thần khó tránh khỏi chút uể oải.

Chỉ khi nói ra lời này, trong mắt anh mới ngập tràn sự chăm chú.

“Anh lái xe suốt 15 tiếng đồng hồ, mới gom được một bó như thế.”

Anh hơi căng thẳng nhìn cô:

“Cái này… em có thích không?”

Bông ngọc lan vàng đơn lẻ chẳng thể nào che nổi hơi thở mùa xuân của bó hoa dại rối tung này, không thơm lắm, nhưng là hương cỏ cây tự nhiên nhất.

Tống Đàm dùng hai tay ôm lấy bó hoa, rồi ngẩng đầu nhìn anh:

“Em rất thích.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com