Lúc này, Ngô Lan đã đi ngủ trưa, còn Tống Tam Thành thì mang theo đủ bộ đồ nghề, phóng xe máy đi xa, đúng vậy, ông còn không chịu câu ở cái ao hay con sông ngay nhà, nhất quyết phải dùng “thực lực” để đánh bại cần câu 4000 tệ của Chu Thuận Thủy trong làng!
Người có kỹ thuật câu tốt nhất trong ba người, Chu Mao Trụ: …Thôi kệ, mang theo “lão bạn già” 200 tệ của mình là đủ rồi.
Còn Lục Xuyên thì đang ở phòng của Kiều Kiều xem lại các bức ảnh Kiều Kiều đã chụp, tiện thể lưu lại từng tấm ảnh có Tống Đàm.
Đúng lúc này, Trần Trì đến.
Giờ đây cậu đến nhà Kiều Kiều đã quen thuộc rồi, lên cầu thang cũng biết phải bước nhẹ để không làm phiền giấc trưa của người khác.
Nhưng với chiều cao 1m9 và thân hình to lớn như vậy, bước chân dù nhẹ cũng vẫn nghe rõ mồn một, ít nhất là Lục Xuyên đã nghe thấy từ sớm.
Vừa bước vào cửa, Tống Đàm cũng theo sau vào, trong tay cầm một túi hồ sơ:
“Trần Trì, lát nữa về nhớ mang cái này cho anh trai em nhé, nói với anh ấy là mọi thứ sắp xếp xong xuôi hết rồi.”
Trần Trì ngoan ngoãn nhận lấy túi hồ sơ, rồi cẩn thận bỏ vào túi đeo bên người. Trong đó chứa đầy đồ ăn vặt mà Trần Khê chuẩn bị sẵn cho cậu, sợ cậu bị đói.
Sau đó cậu còn lặp lại một lần: “Nói với anh ấy là sắp xếp xong xuôi hết rồi.”
“Ừ.” Tống Đàm gật đầu, mỉm cười.
Thấy cô cười, Trần Trì cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi vui vẻ vào phòng ngồi xuống cạnh Kiều Kiều:
“Hôm nay xem gì đây?”
Kiều Kiều lập tức đắc ý: “Hôm nay không xem gì cả, hôm nay anh trai em mang quà đến tặng anh!”
Anh lấy hộp quà bên cạnh đưa qua: “Quà cho em đấy, xem có thích không?”
Động tác của Trần Trì so với Kiều Kiều thì vụng về hơn nhiều, đến cả mở hộp cũng chậm chạp lóng ngóng, nhưng không ai sốt ruột cả, ngược lại ai cũng chăm chú dõi theo.
Trẻ con cũng có cái hay riêng. Người lớn có thể vì mở không ra mà cáu gắt, thô bạo, còn cậu ta thì vẫn kiên nhẫn từ tốn mà mở từng chút một.
Chỉ điểm ấy thôi là đủ để Lục Xuyên hiểu vì sao khi nhắc đến cậu ta , Tống Đàm lại dùng bốn chữ “cảm xúc ổn định”.
Anh không khỏi gật đầu:
“Thật hiếm có. Như vậy thì ở trại nuôi cũng khá hợp đấy.”
“Ừ,” Tống Đàm cũng gật đầu, rồi bổ sung: “Sau này sẽ càng hợp hơn.”
“Trong cái túi khi nãy là tài liệu chuẩn bị cho hai anh em họ. Em đã liên hệ với giáo sư Tống, tìm được một nông trại để thực tập, hai anh em có thể đến đó học về sinh sản, chữa trị gia cầm gia súc.”
Như vậy sau này thiến heo khỏi cần thuê người, đỡ đẻ bê con cũng khỏi nhờ vả ai.
Có điều vì chương trình đào tạo này tốn công sức và chi phí, nên hai anh em đã ký hợp đồng mới, phải làm việc ở đây đủ 5 năm.
Nhưng, chỉ cần nhớ lại dáng vẻ vui sướng của Trần Khê lúc ký tên, là biết anh ta ước gì được như vậy từ lâu rồi!
Dù sao thì đãi ngộ bên Tống Đàm cũng không tệ, quan trọng nhất là Trần Trì thật sự có một môi trường ổn định, và mọi người sẵn sàng tin tưởng cậu ta.
Nếu không, với năng lực của Trần Khê, đi nơi khác cũng có thể kiếm thu nhập cao. Còn Trần Trì ấy à? Chắc chẳng nơi nào dám mạnh dạn để cậu ta thực hành.
Lục Xuyên nhìn thẳng vấn đề: “Cậu ấy có lấy được chứng chỉ không?”
Tống Đàm lắc đầu: “Không được, Trần Khê thì được. Trần Trì có thể làm trợ lý, ví dụ khi điều trị bò dê thì cần người có sức giữ c.h.ặ.t, mà cậu ấy thì rất thích hợp.”
Còn ngoài việc giữ phụ, cậu ta có học được bản lĩnh hay không, thì còn phải xem chính cậu ta.
Lúc này, Trần Trì c.uối cùng cũng mở được hộp quà.
Mặc dù phần mép hộp đã bị xé rách te tua, nhưng bên trong là một hộp bút sáp dầu được đóng gói tinh tế, còn có cả ruy băng buộc nơ.
Đây là lần đầu tiên Trần Trì nhìn thấy một món quà được chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, dù thực chất đây chỉ là chiêu trò nhỏ nhặt từ phía người bán hàng.
Nhưng mà, Trần Khê là một ông anh thô ráp, có mua gì cho Trần Trì cũng chỉ là mua rồi đưa thẳng, chưa từng có mấy trò bọc gói cầu kỳ như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế nhưng, càng là những món đồ nhỏ bé tưởng chừng không đáng kể, thì trẻ con lại càng thích.
Giờ đây nghi thức tặng quà đạt đến mức trọn vẹn, Kiều Kiều reo lên một tiếng, giúp cậu ta ôm nguyên hộp quà bút sáp dầu ra khỏi chiếc hộp giấy rách nát.
Bông hoa buộc ruy băng đặt ngay chính giữa:
“Trần Trì, đây là quà của anh trai em tặng anh đó! Em chụp hình cho anh nhé!”
“Được!”
Trần Trì đáp to.
Ở bãi sông một thời gian, da cậu đã bị nắng gió làm cho sạm đi, chẳng thể gọi là đẹp, nhưng lúc này đôi má lại đỏ hây hây, ánh mắt thì sáng rực, khiến ai nhìn thấy cũng phải mỉm cười.
Thêm vào đó, khí huyết nay đã dần hồi phục, nên lúc nói chuyện cũng rõ ràng, đầy khí lực.
Sau đó cậu ta nhanh chóng ngồi xuống một bên, lưng thẳng tắp, vô thức có mấy phần giống Trần Khê từng được huấn luyện.
“Tách!”
Kiều Kiều vui vẻ giơ điện thoại lên sát mặt: “Chụp rồi! Em chụp đẹp lắm!”
Trần Trì còn chưa phân biệt được ảnh đẹp hay xấu, nhưng trong hình có quà, có hoa, lại có cả cậu ta, thế là đủ vui lắm rồi.
Cậu ta cười ngốc nghếch, miệng toe toét.
Tống Đàm lúc này cũng vẫy tay: “Kiều Kiều, chụp cho chị một tấm nào.”
Khi Kiều Kiều chuyển ống kính sang, cô liền nghiêng đầu, tựa vào vai Lục Xuyên. Mà anh thì theo phản xạ quay sang nhìn, một tay còn nhẹ đỡ lấy má cô.
“Chụp xong rồi!”
Nhưng...
Kiều Kiều nhíu mày: “Anh ơi, anh cử động lung tung.”
Cậu giơ tấm ảnh ra cho cả hai xem, Lục Xuyên lặng lẽ ngắm một hồi, rồi đột nhiên khen ngợi: “Chụp rất đẹp, anh rất thích.”
“Thật hả?”
Kiều Kiều lại xem tấm ảnh lần nữa: anh đẹp trai chỉ lộ nửa mặt, có phần ngạc nhiên và chưa kịp chuẩn bị, còn chị gái thì cười rạng rỡ...
Dù không chụp chính diện, nhưng nếu anh đã nói thích, mà anh lại không bao giờ nói dối, thì chắc là thật lòng thích rồi.
Kiều Kiều nhìn sang Tống Đàm, cô đã uể oải vươn tay: “Nhớ gởi chị nha!”
Kiều Kiều lập tức tin chắc mình chụp đẹp thiệt rồi!
Lúc này, Trần Trì đã cẩn thận mở hộp, rút ra một cây bút sáp màu đỏ tươi.
Có lẽ khe gài hơi c.h.ặ.t, cậu ta phải thử mấy lần mới lấy ra được, đến mức ngón tay dính đầy màu đỏ:
“Cái này là gì vậy?”
Kiều Kiều lập tức nhập vai làm thầy giáo: “Đây là bút sáp dầu! Dùng để vẽ tranh đó! Anh thích vẽ không?”
Trần Trì có hơi ngơ ngác, cậu ta thực ra chưa từng đi học, nhận thức về vẽ tranh chỉ có một điều duy nhất:
“Anh biết vẽ con gà trên mặt đất.”
“Vậy anh vẽ một con đi.”
Kiều Kiều lập tức ngồi xổm xuống cạnh bên, chỉ tay vào nền nhà.
Nhưng…
Trần Trì lại càng ngơ ngác hơn: “Anh biết dùng cành cây để vẽ con gà, nền nhà này không vẽ được.”
Thao Dang
“Anh ngốc thật đó!”
Kiều Kiều lắc đầu lắc cổ: “Trong tay anh chẳng phải có bút vẽ sao? Dùng cái đó mà vẽ!”
Còn bảng vẽ, giấy vẽ, băng dính đính kèm trong hộp quà thì... hai người bọn họ hoàn toàn quên mất.
Tống Đàm chỉ có một yêu cầu duy nhất: “Vẽ xong nhớ lau sạch sàn nhà nhé!