Trong màn mưa lất phất, ai nấy mặt mày rạng rỡ, chỉ có Kiều Kiều là bị chắn ngoài hiên như một con chuột chũi thò đầu ra ngoài, nhảy lên nhảy xuống sốt ruột:
“Anh ơi, của em đâu? Quà của em là gì vậy?”
Cho đến khi bị Tống Đàm duỗi tay ra đẩy nhẹ một cái:
“Đang mưa đấy, vào nhà đi, lát nữa vào rồi xem.”
Kiều Kiều còn chưa kịp phản ứng, thì Tống Tam Thành đã nhanh tay bóc gói quà ngay dưới mái hiên:
“Kiều Kiều, nhìn cần câu này dài chưa? Lại đây chụp cho cha tấm hình.”
Ngô Lan cũng hí hửng quay về phòng, ngay lập tức mở hộp quà khăn lụa ra xem, ngoài dự đoán của Tống Đàm, lần này không phải loại lụa tơ tằm cao cấp mà Lục Xuyên thường mua, mà lại là chất liệu voan nhẹ nhàng, giản dị.
“Ồ, lần này biết chọn đồ hợp với người rồi ha?” Cô cười nói.
Lục Xuyên lúc này cũng đã xách thêm vài thùng quà vào phòng khách, thấy Ngô Lan đang khoác thử chiếc khăn voan đỏ dài miên man, anh mỉm cười giải thích:
“Chiếc khăn này không đắt, con sợ nếu chọn loại lụa xịn, nhẹ thì trông không sang, nặng thì lại không bay lên được, còn dễ bị vướng vào hoa trong ruộng.”
Ngô Lan thì chẳng thèm để ý gì đến chất liệu hay sang trọng gì cả!
“Không đắt là tốt, dì thích mấy món rẻ rẻ như này, đồ đắt đội lên đầu cũng thấy phiền, còn phải giữ gìn.”
“Vâng,” Lục Xuyên gật đầu:
“Chiếc khăn này có tổng cộng 48 màu, con nghĩ chụp ảnh thì không thể dùng mỗi một cái được, dì cứ thử trước đi, nếu đẹp thì mình chọn thêm màu khác.”
“Ví dụ ruộng hoa cỏ đậu tím thì dùng màu tím đậm, ruộng cải dầu thì dùng xanh dương hoặc cam, sẽ nổi bật hơn.”
“Nghe nói năm nay còn có một mảnh nhỏ trồng cải dầu màu nữa? Vậy con mua thêm vài cái thử phối màu luôn thể nhé?”
Bốn tám màu cơ đấy!
Mắt Ngô Lan như sáng lên trong tưởng tượng, lập tức hào hứng nhào lại hỏi:
“Vậy mấy màu còn lại là gì? Cho dì xem với!”
Mà trong khi mọi người xúm xít xem khăn, thảo luận màu sắc, chụp hình, mơ mộng… thì Kiều Kiều, người chưa nhận được quà, còn bị bắt chụp ảnh với cái cần câu dài đến mức không lọt hết vào khung hình của cha: …
…
Sau bao nhiêu náo loạn, c.uối cùng cũng đến lượt Kiều Kiều, lúc đó thì… đã gần tới trưa mất rồi.
Thấy ông chú Bảy đang chuẩn bị nấu cơm, Kiều Kiều mới tội nghiệp rụt rè lại gần:
“Đến lượt con chưa ạ?”
Lục Xuyên bật cười, vội xoa đầu cậu nhóc:
“Xin lỗi nha, để anh làm trễ mất rồi, đây, cả cái thùng này đều là quà của em đấy.”
“Còn đây là quà của bạn thân em, Trần Trì. Em muốn anh đưa luôn, hay đợi cậu ấy tới chơi rồi anh đưa?”
“Anh đưa!” Kiều Kiều không do dự chút nào:
“Em nói với Trần Trì rồi, anh trai em siêu siêu đẹp trai! Đẹp gấp 100 lần anh trai của anh ấy!”
“Anh cứ đưa đi! Trưa ăn cơm xong em gọi anh ấy sang!”
Lục Xuyên: …
Không hiểu sao, điều đầu tiên anh nghĩ đến không phải là cảm giác tự hào, mà là đoạn clip meme đang nổi trên mạng:
[Anh trai tôi giỏi nhất!]
[Anh trai tôi mới giỏi nhất!]
[Anh trai tôi ăn được phân!]
[Anh trai tôi cũng ăn được! Mà ăn nhiều lắm!]
Cái meme kỳ cục này đang dần xâm chiếm não anh, khiến anh cười mà cũng cười không nổi, đành vội vàng chuyển chủ đề:
“Thôi nào, xem thử quà của em có thích không đã?”
Không đợi anh nói hết, Kiều Kiều đã vui vẻ mở hộp ra từ lâu.
“Wow!” Đôi mắt cậu bé lập tức sáng rực lên: “Đẹp quá đi mất!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên trong là một bộ 128 màu sáp dầu, hộp dạng bậc thang có tổng cộng 4 tầng, nhìn như bút sáp nhưng màu sắc lại đặc biệt rực rỡ.
Kiều Kiều lập tức xoay người lại nhìn Lục Xuyên: “Là để em vẽ tranh hả anh?”
“Ừ,” Lục Xuyên gật đầu: “Nghe nói năm ngoái bà Đường dạy em vẽ màu nước rồi đúng không? Vậy chắc là em đã có màu nước rồi. Cái này là sáp dầu, anh thấy ở trung tâm thương mại nhiều bạn nhỏ thích tô màu bằng cái này, nên nghĩ chắc Kiều Kiều cũng thích.”
“Thích ạ!” Kiều Kiều vui đến không chịu được, nhiều màu thế cơ mà! Lại còn giống như bút sáp nữa!
Thực ra vẽ vời với Kiều Kiều thì chẳng phải có năng khiếu gì đặc biệt. Bà Đường thì đa tài, dạy từ đàn tranh đến thư pháp, từ hội họa đến cờ vây, cái gì cũng chạm qua một ít, mà đối với cậu nhóc thì học cái gì cũng chỉ cần vui vẻ là được, không ai nhắc đến chuyện thiên phú.
Nhưng mà, có đứa trẻ nào mà lại không thích tô vẽ đủ thứ màu sắc rực rỡ cơ chứ?
Kiều Kiều cũng không ngoại lệ!
Huống chi sáp dầu ấy mà, màu đậm, sắc tươi, lại không cần pha nước, tiện hơn màu nước nhiều, càng khiến cậu nhóc thích mê.
Đến mức cậu còn chẳng buồn nói chuyện với Lục Xuyên nữa, ôm luôn cả hộp quà chạy vù lên lầu:
“Em đi vẽ tranh trước nha anh!”
Chạy được nửa cầu thang, cậu lại quay đầu nhìn sang cái hộp khác: “Quà của Trần Trì cũng giống vậy ạ?”
Lục Xuyên gật đầu: “Nhưng mà Kiều Kiều quan trọng với anh hơn, nên dưới đáy hộp của em còn có thêm một món quà nữa, tự em mở ra xem nhé.”
Khoảnh khắc đó, Kiều Kiều đúng là hạnh phúc đến muốn bay luôn lên trời.
Cho đến khi ông chú Bảy trong bếp gọi vọng ra:
“Kiều Kiều, con chẳng bảo hôm nay muốn tự nấu hai món sao?”
…
Nhìn cậu nhóc vừa hí hửng vác quà lên lầu, vừa tiu nghỉu quay vào bếp, Tống Đàm mới nghiêng đầu hỏi Lục Xuyên:
“Còn một món nữa là gì thế?”
Lục Xuyên khẽ cười, đáp:
“Là một cái máy tính bảng, anh đã tải sẵn mấy khóa học vẽ bằng sáp dầu cho cậu nhóc rồi, cứ học theo hướng dẫn là có thể tô vẽ rất vui.”
Tống Đàm gật gù, không nhịn được vỗ nhẹ lên tay anh:
“Anh đúng là biết cách lấy lòng người ta ghê!”
Lục Xuyên nghiêm túc đáp:
“Không phải đâu.”
“Thực ra anh không giỏi mấy chuyện này… nhưng nếu là người thân của em, thì để tâm hơn một chút, anh cũng cảm thấy rất vui.”
“Còn có cả vòng đeo tay thông minh tặng cho ông chú Bảy, thím Liên Hoa với bà thím Bảy nữa. Không đắt đâu, nhưng thấy mọi người thân thiết như vậy, anh nghĩ nên chuẩn bị thêm cho họ.”
Đúng là có lòng thật.
Chỉ nhìn quà là biết, nếu lần đầu đến ra mắt bạn gái, Lục Xuyên mang theo toàn đồ đắt tiền, quý giá mà ai cũng không nỡ từ chối.
Thì lần này quay lại, món đắt nhất chắc cũng chỉ là cây cần câu của Tống Tam Thành, còn lại đều là những thứ bình dân, mang tính “có thể ai cũng mua được”.
Với anh, kiểu chi tiêu thế này mới cần thật sự có tâm.
Tống Đàm cũng bật cười.
Bên ngoài, mưa đã gần tạnh hẳn, Tống Tam Thành không thể nghịch trong nhà, bèn lôi nguyên cây cần câu ra sân so vai vung vẩy.
Ngô Lan thì đang cùng thím Liên Hoa bàn xem cách giơ khăn voan lên để tạo dáng chụp ảnh cho đẹp, ai nấy đều rộn ràng vui vẻ.
Trong phòng khách rộng lớn, chỉ còn hai người họ ngồi trên sofa.
Tống Đàm dứt khoát vươn tay luồn qua lớp áo khoác của anh, một lần nữa ôm c.h.ặ.t lấy vòng eo thon chắc của Lục Xuyên.
Sau đó ngẩng mặt cười, hỏi:
“Anh chuẩn bị chu đáo cho mọi người như thế, thế quà của em đâu?”
Rõ ràng đã là người yêu, trước đây cũng từng có những cử chỉ thân mật, vậy mà khoảnh khắc này, tim Lục Xuyên vẫn đập thình thịch như trống, đến hơi thở cũng theo bản năng mà nín lại.
Anh cúi nhẹ đầu, đôi mắt đen tuyền nhìn gương mặt sát bên của Tống Đàm, trong lồng n.g.ự.c như bị đường phèn nhét đầy, mà cái ôm gần gũi này vẫn cứ không ngừng rót mật ong vào tim anh.
Rất lâu sau, anh mới nhẹ giọng đáp:
Thao Dang
“Quà của em… lát nữa anh đích thân mang tới, được không?”