Tống Tam Thành ngoan ngoãn đi xuống bếp, quay đầu thì thấy Kiều Kiều đang bưng cháo với bánh bao, không nhịn được mà cũng cân nhắc:
“Kiều Kiều này, hay là nấu thêm bát sủi cảo nhé?”
“Ơ?” Cậu nhóc thật thà nhìn đồng hồ: “Nhưng bây giờ cũng gần 9 giờ rồi, nếu ăn thêm sủi cảo thì trưa ăn sao nữa ạ?”
Thao Dang
Ừ nhỉ, nghe cũng có lý, thế là Tống Tam Thành đi một vòng mà chẳng làm được gì, đành phụ bưng đĩa vào phòng khách.
Há há! Con rể đến rồi! Bao nhiêu vấn đề của cái xe mới ông còn chưa có ai để bàn đây này! Ví dụ như ông muốn dán lại lớp film xe, liệu con rể có thể cho ý kiến không?
…
Mưa lớn mãi đến hơn 10 giờ mới dần nhỏ lại, Tống Tam Thành thì phấn khởi vô cùng:
“Mưa này tốt đấy! Mưa ngấm sâu xuống thì ruộng sau này khỏi sợ hạn, ao hồ cũng đầy nước lên.”
Rồi lại xem dự báo thời tiết: “Mai mưa nhỏ, mốt mưa vừa…”
Dù bảo cả tuần mưa dầm có hơi ảnh hưởng, nhưng không thành vấn đề. Còn hơn là bị khô hạn!
Nông dân già thì dễ hài lòng lắm.
Tống Đàm cũng nhìn điện thoại: “Trần Khê gửi video rồi ạ, bên ruộng sen nước bắt đầu dâng lên, đợi mưa tạnh là chắc không phải lo nữa.”
Ngô Lan cũng vui vẻ hẳn lên:
“Không phải nói chứ, Yến Nhiên với mấy đứa nhỏ kia đúng là làm việc cẩn thận ghê, lúc đầu thấy trồng sớm trên núi sợ rét c.h.ế.t, ai dè vẫn khỏe re.”
“Dạo này sắp xếp thế mà hợp lý, hôm nay trồng cái này, mai trồng cái kia, thời điểm cũng khớp đẹp luôn!”
Chỉ là mấy thửa ruộng trong làng vừa mới cày xới xong, vốn dĩ đã hẹn nếu không mưa thì tới lấy giống rau về trồng. Giờ thì thôi, lại phải chờ vài hôm nữa.
Nhưng mà cũng chẳng vội, giống trong nhà kính trên núi không bị ảnh hưởng bởi mưa, trái lại còn lớn nhanh hơn ấy chứ!
Tính tới tính lui, cả hai bên đều thấy rất vừa lòng.
Chỉ có Tống Tam Thành là đang hào hứng, lúc này nhìn Lục Xuyên liền chủ động đề nghị:
“Tiểu Lục à, con có muốn lên xem homestay không? Để chú dẫn đi cho.”
Vừa dứt lời đã bị Ngô Lan ngăn lại:
“Ôi dào, trong đó có gì đâu mà xem, đang làm dở dang, bùn đất lầy lội, trời lại đang mưa nữa.”
Rồi bà quay sang hỏi:
“Tiểu Lục à, không phải trước nói mẹ con sẽ tới trước sao? Sao giờ không đi cùng con vậy?”
Lục Tĩnh thì thời thượng, ăn mặc có gu, Tết còn nhờ chụp ảnh rồi chỉnh sửa nữa, nhìn mà thích lắm! Chứ còn mấy người trong nhà này… Tống Tam Thành thì thôi khỏi nói, còn Tống Đàm đang đúng độ tuổi biết trang điểm ăn mặc thì lại ba phải, hỏi gì cũng lắc đầu.
Bảo thử kem nền một cái, cái nào lên mặt cũng chê thô, thử kiểu gì cũng không ra được kết quả.
Giờ Ngô Lan nghĩ đến mà thấy khó chịu!
Còn dân làng thì… cũng không phải không nói chuyện được, nhưng ai cũng đang bận làm thuê cho nhà bà, bà cũng ngại lắm chứ!
Lục Xuyên bật cười, trước tiên trả lời Ngô Lan:
“Mẹ con bên đó còn phải xử lý nốt mấy việc c.uối cùng, chắc phải một thời gian nữa mới qua được.”
“Nhưng mẹ vẫn nhớ mấy thứ mà dì từng nhắc, lần này còn dặn con mang qua giúp dì nữa cơ.”
Ngô Lan nghe xong thì càng vui ra mặt:
“Ui dào, bận việc thì lo việc trước đi, khỏi phải nghĩ tới bên này, dì chẳng thiếu thứ gì đâu…”
Mồm thì nói vậy, mà ánh mắt thì đã háo hức nhìn ra cửa, trong xe rốt c.uộc là có cái gì ấy nhỉ?
Lúc này Lục Xuyên mới quay sang Tống Tam Thành:
“Trời đang mưa, để lúc khác rồi đi xem cũng được ạ, trước giờ chẳng phải vẫn do chú theo sát sao?”
“Nhìn căn nhà mình hiện tại là biết rồi, chắc chắn con khỏi phải lo.”
“Đúng đấy!” Tống Tam Thành cũng hào hứng: “Dân làng mình trước kia nhà nào chẳng tự xây lấy nhà, chuyện gì cũng rành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lão Từ là người thực tế, sau này biết đâu còn giới thiệu thêm việc cho ông ấy nữa, ông ấy làm cho mình rất có tâm, không hề qua loa…”
“Còn cô gái Tiểu Triệu nữa, nhìn thì nhanh nhẹn sôi nổi, nhưng làm việc lại rất tỉ mỉ, chỉ phối màu thôi mà cô ấy phải xem đi xem lại tới bảy tám mươi lần… Yên tâm rồi!”
Lục Xuyên cũng gật đầu cười:
“Đã là chú cảm thấy yên tâm, vậy thì con càng khỏi lo rồi, mưa nhỏ lại rồi, để con ra xe mang đồ vào nhé.”
“Để chú! Để chú làm!”
Tống Tam Thành sốt sắng chạy lại:
“Con lái xe cả chặng đường dài chắc cũng mệt rồi, ngồi nghỉ chút đi, để chú lấy cho.”
Vừa dứt lời đã vội vã xông ra màn mưa lất phất. Mọi người trong nhà cũng đi theo. Khi cốp xe mở ra, ánh mắt của Tống Tam Thành lập tức dính c.h.ặ.t vào bên trong, không thể rời nổi.
Bên trong ngoài các món quà được đóng gói chỉn chu thì ông chẳng mấy để ý, mắt chỉ dán c.h.ặ.t vào một chiếc hộp dài hình ống.
“Cái này là…”
Ông xoa xoa tay, trong lòng bỗng chốc có chút hồi hộp.
Lục Xuyên cao hơn hẳn ông, lúc này chỉ cần giơ tay là rút chiếc hộp đó ra:
“Con nghe Đàm Đàm nói trước kia chú thích câu cá, năm ngoái bận quá nên không đi được.”
“Vừa hay lần này con thấy một cây cần câu có đánh giá tốt, con thì không rành lắm, nhưng chắc dùng được cả ở ao lẫn sông.”
“Tốt tốt tốt! Tốt quá rồi!”
Tống Tam Thành nhận lấy cần câu, xoay qua xoay lại ngắm chiếc hộp, mặc cho mưa còn rơi nhẹ trên đầu, ông chẳng để tâm chút nào, vừa nhìn vừa lẩm bẩm:
“Hãng này hả… cái này chắc đắt lắm đúng không? Thật ra cần câu còn phân loại dùng cho ao hay sông…”
Ngô Lan nhìn không nổi nữa:
“Phân gì mà phân, câu được cá là được rồi! Mau mau, đừng chắn đường người ta lấy đồ nữa, vô nhà thôi, ướt hết quần áo bây giờ!”
Quần áo ướt thì không sao, nhưng cần câu mới sao mà để mưa tạt được? Tống Tam Thành vội vàng quay vô nhà.
Lúc này Lục Xuyên lại cúi xuống, từ đống quà chọn ra một túi giấy được đóng gói cực kỳ đẹp mắt:
“Dì ơi, đây là mỹ phẩm và đồ trang điểm mẹ con chọn riêng cho dì. Mẹ còn bảo khi nào sang đây sẽ cùng dì nghiên cứu, cùng quay video luôn.”
“Còn chiếc hộp này là khăn lụa đỏ con mua riêng cho dì, lúc chụp hình chắc sẽ rất đẹp…”
Ngô Lan vội vàng đón lấy, lúc này vẻ mặt bà rạng rỡ đến mức Tống Đàm cũng phải quay đi chỗ khác vì… không nỡ nhìn.
Không biết má bà có đau vì cười quá nhiều không nữa!
Ngô Lan đúng là đang vui sướng từ tận đáy lòng.
“Hôm qua mẹ con còn gửi cho dì cái video Douyin đó, đứng giữa bãi cỏ, lợi dụng gió lớn mà tung khăn lụa lên… đẹp mê luôn!”
“Dì còn đang định nhờ Đàm Đàm mua online cho dì một cái… Thế mà con lại mua sẵn rồi… Con trai ngoan của dì ơi… ái chà! Sao lại tiêu tiền thế này…”
Mồm thì trách móc, nhưng từ lông mày đến đuôi mắt đều tràn đầy rạng rỡ. Lục Xuyên cũng thuận thế nói thêm:
“Ở khu nhà bên đó thì diện tích nhỏ, quay lên video cũng không nổi bật lắm. Nhưng nhà mình thì rộng rãi, phong cảnh lại đẹp khỏi chê.”
“Hay là đợi mưa tạnh, dì ra ruộng hoa cỏ đậu tím hay ruộng cải dầu, rồi cầm chiếc khăn này…”
Còn về phần chụp ảnh thì…
Anh không hề tự nhận luôn, mà khiêm tốn nói:
“Kỹ năng chụp ảnh của con bình thường lắm, chi bằng để Kiều Kiều chụp đi.”
Kiều Kiều chẳng thấy có gì là không ổn, trái lại còn cảm thấy vô cùng vinh dự vìw được giao trọng trách:
“Để con chụp! Mẹ, để con chụp cho mẹ! Con chụp giỏi lắm đó!”
Còn Tống Đàm, nãy giờ đứng một bên không chen được vào câu nào, giờ chỉ có thể nhìn Lục Xuyên cười khẽ, rồi không nhịn được mà giơ ngón cái khen một câu.
Hai chữ "hiểu ý" này, Lục Xuyên thật sự đã nắm quá chuẩn.