Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1315: Gì cũng tốt cả.



Qua màn mưa dày đặc, người đàn ông phía trước hơi ngẩng đầu, ánh mắt mang theo ý cười nhìn thẳng về phía cô, ánh nhìn chuyên chú và rạng rỡ khiến Tống Đàm sững lại một chút, lòng như d.a.o động.

Đẹp trai quá đi mất.

Cô nghĩ: May mà mình không bỏ lỡ anh ấy.

Ý nghĩ ấy vừa lướt qua, người đã chạy nhanh từ trên lầu xuống theo cầu thang ngoài hiên, còn chưa kịp để Lục Xuyên kêu:

“Trời mưa…” Cầu thang ngoài trời không chỉ mưa tạt mà còn trơn trượt lắm!

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, không gian riêng tư dưới tán dù đã bị xâm nhập. Người mình thích, mang theo hơi ẩm mát rượi của mưa gió, nhào vào ôm c.h.ặ.t lấy eo anh.

Lục Xuyên hơi sững người, một tay vẫn giữ c.h.ặ.t cán dù, tay kia theo phản xạ vòng ôm lại, chạm vào mái tóc ướt mưa của cô, quanh người thoang thoảng mùi thơm cây cỏ.

“... Ướt hết rồi.” Anh thở dài.

Tống Đàm lại ngẩng đầu ra khỏi lòng anh, ánh mắt rạng rỡ, giọng nói mềm mại:

“Em nhớ anh quá!”

Hóa ra yêu đương là cảm giác như thế này! Khi chưa gặp thì chưa hẳn nhớ đến mức cồn cào, nhưng vừa gặp rồi thì lại vui sướng không ngăn nổi.

Lời Lục Xuyên định nói nghẹn lại trong họng, chỉ trong khoảnh khắc từ má đến vành tai đã đỏ bừng, ánh mắt lúc này như ngập tràn suối xuân, cũng khẽ đáp:

“Ừ.”

“Ừ là gì?” Tống Đàm vừa dứt lời nhớ nhung thì đã đứng thẳng dậy khỏi lòng anh, quay người đóng cửa xe lại, thuận tay giật lấy cây dù đen nặng trịch từ tay Lục Xuyên, vừa cầm vừa kéo anh vào trong nhà.

Lục Xuyên vẫn còn đang ngây ngẩn trong cảm giác dịu dàng vừa rồi, mãi đến khi đi vào sân nhà mới hoàn hồn lại:

“Đưa dù cho anh nào…” rồi nói thêm như giải thích, “'Ừ' nghĩa là… anh cũng rất muốn gặp em.”

Nhưng cây dù trong tay Tống Đàm chẳng khác gì mọc rễ, Lục Xuyên định giành lại mà cán dù còn chẳng nghiêng được chút nào, người ta thì đã đi đến hiên nhà rồi.

Anh đành lặng lẽ rút tay về, rồi hỏi tiếp:

“Chú dì có ở nhà không? Anh chắc sẽ ở lại đây một thời gian, nên phải xin lỗi họ trước.”



Xin lỗi gì chứ?

Tống Tam Thành và Ngô Lan đã từ phòng khách đi ra, vừa nhìn thấy Lục Xuyên là mắt sáng rỡ lên:

“Tiểu Lục đến rồi à? Trời mưa to thế mà còn lái xe, nguy hiểm quá! Sao không nói trước một tiếng chứ?”

“Mau mau mau, có ướt không? Vào thay bộ đồ trước đã?”

“Không có đâu ạ,” Lục Xuyên bị sự nhiệt tình này bao phủ, vội vàng quay sang Tống Đàm:

“Em bị ướt cả tóc cả áo rồi, hay là…”

Nhưng anh lại không nói tiếp được, vì chỉ mới chút xíu mà dấu nước ướt đẫm trên người Tống Đàm đã biến mất sạch.

Nghĩ kỹ cũng đúng, cô ba bước hai chân chạy từ trên tầng xuống rồi băng qua sân, tốc độ nhanh đến mức anh còn chưa kịp phản ứng, gọi gì mà là “ướt” được.

Giờ thì đang mỉm cười nhìn anh kia kìa.

Lục Xuyên cũng bật cười, rồi mới quay sang Tống Tam Thành và Ngô Lan, nghiêm túc đáp:

“Không sao ạ, vì trước đó chưa xác định ngày nào đi, nên tính cứ tới rồi nói sau, dù sao chú dì cũng không phải người ngoài, đâu cần phải làm phiền trước ạ.”

Thao Dang

“Tối qua có đoạn mưa ngớt, đường vắng, con cũng chạy chậm nên khá an toàn.”

“Vẫn ở trong xe suốt, người không bị ướt.”

Anh nói chuyện rõ ràng mạch lạc, nhưng thái độ lại vô cùng chân thành. Mà lời này lọt vào tai Ngô Lan thì đúng là khiến bà nở hoa cả lòng, cười tít cả mắt!

Lúc này lại dặn dò thêm:

“Lần sau cũng không được tự ý lái xe như thế nữa nhé, đi sớm đi muộn không quan trọng, an toàn là trên hết.”

Thấy Lục Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, bà lại “ôi chao” một tiếng:

“Trời mưa lớn thế này, ai cũng chẳng làm gì, nên chẳng gọi ông chú sang nấu ăn, sáng nay nhà mình cũng chỉ ăn đơn giản thôi. Kiều Kiều, ra bếp xem còn gì không, lấy ít đồ ăn cho anh Lục Xuyên đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kiều Kiều cũng vui mừng hớn hở chạy từ trên lầu xuống:

“Anh ơi!” Đôi mắt cậu nhóc long lanh sáng rỡ: “Anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh!”

Lâu rồi không gặp, cậu có cả một rổ chuyện muốn kể với Lục Xuyên, lúc này chỉ kịp chọn vài chuyện quan trọng để nói trước:

“Em có một người bạn mới, cao hơn em, khỏe hơn em luôn…”

“Anh biết rồi,” Lục Xuyên xoa đầu cậu: “Lúc nói chuyện với chị em, chị có kể rồi. Cậu ấy tên là Trần Trì đúng không? Anh mang quà cho cả hai đứa đấy.”

Nhưng mà trời mưa lớn, lấy đồ hơi bất tiện, nên quà vẫn còn để trong xe.

“Thật ạ!”

Kiều Kiều reo lên: “Trần Trì chưa từng được tặng quà bao giờ! Anh ơi, để em đi lấy đồ ăn cho anh trước đã, chị ơi, hôm nay mưa, lát nữa Trần Trì làm xong, em mời anh ấy đến nhà ăn cơm được không?”

“Được chứ.” Tống Đàm cười tươi: “Bạn của em thì em mời là đúng rồi, đây là nhà em, em làm chủ.”

“Vâng!” Kiều Kiều nắm c.h.ặ.t tay thành nắm đấm: “Em biết anh ấy còn phải đi làm, không thể chậm trễ kiếm tiền, đợi anh ấy nghỉ em sẽ gọi!”

Nói xong là cậu nhóc chạy vội về phía bếp.

Trong lúc nói chuyện đó, trên bàn đã được dọn lên ấm trà vừa pha xong, mà còn là loại trà ngon!

Cạnh đó còn có một đĩa bánh hạt dẻ, Ngô Lan hồ hởi giới thiệu:

“Hạt dẻ khô năm ngoái còn dư nhiều, nhà mình làm bánh này đó, ăn tạm vài cái lót dạ trước đi.”

Lục Xuyên gật đầu, ngoan ngoãn cầm lấy một cái ăn thử, rồi gật gù khen:

“Đúng là đồ nhà mình ăn vẫn ngon nhất.”

Ngô Lan nghe xong thì cười tươi như hoa, vui vẻ ngồi xuống ghế sô-pha:

“Lần này con về là ở luôn, không quay lại Thủ đô nữa phải không?”

“Ban đầu cái homestay của con định làm phần sơn tường ngoài trước, nhưng mưa nên dời hết vào trong rồi.”

“Con yên tâm, nhà mình do lão Từ chịu trách nhiệm đó, giá thì hơi chát nhưng chất lượng đảm bảo. Chúng ta cũng giám sát sát sao! Làm đúng theo bản vẽ của Triệu Phương Viên ấy.”

“Thợ chia làm ba ca xoay vòng, nếu kịp thì đầu tháng Tư là khai trương được rồi.”

Nói thật thì, đến homestay của Trương Yến Bình mà bà còn chẳng quan tâm kỹ thế.

Dù sao bên đó có hai cậu trai trẻ, ngày chạy mấy chuyến, Trương Yến Bình thì chẳng cần làm gì, mặt lúc nào cũng hằm hằm đi dạo một vòng, mà thợ đã làm việc rất chăm chỉ.

Chỉ có mỗi chàng rể tương lai tội nghiệp của bà, vì con gái mà dốc cạn vốn ở làng này, đến việc giám sát công trình cũng chẳng có thời gian…

Ngô Lan nghĩ mà thấy thương quá đỗi.

Ngay cả Tống Tam Thành cũng phải ho một tiếng, nhấn mạnh:

“Chú trông giúp con mà, yên tâm.”

Lục Xuyên bật cười, vẻ mặt chân thành:

“Con biết mà, Đàm Đàm cũng kể hết rồi. Cảm ơn chú dì đã bỏ công lo liệu, cũng nhờ có hai người ở đây nên con mới yên tâm được.”

“Lần này về trễ là do ở Thủ đô còn phải xử lý một số việc. Giờ đồ đạc cũng đã thu xếp xong hết, chậm nhất là ngày kia sẽ có xe chở đồ cá nhân của con đến. Có điều… con tạm thời sẽ ở lại nhà mình một thời gian, không biết có phiền không ạ?”

“Con nói gì kỳ vậy?” Ngô Lan trách yêu:

“Phiền gì chứ, đây không phải là nhà con thì là gì? Cứ ở đi, muốn ở bao lâu cũng được!”

“Có mang gì theo không? Để dì giúp con dọn!”

Nói rồi còn định lao ra cửa, nhưng bị Lục Xuyên chặn lại:

“Mấy thứ đó chưa vội, đợi mưa ngớt đã ạ, là mấy món quà con mang cho Kiều Kiều và mọi người thôi.”

Trời ơi!

Trời ơi trời ơi!

Ngô Lan nhìn Lục Xuyên mà cảm thấy thật sự chỗ nào cũng vừa mắt, đến mức không nói được lời nào, mãi sau mới đẩy nhẹ Tống Tam Thành:

“Ông còn đứng đó làm gì! Mau xem Kiều Kiều dọn cơm xong chưa! Không thì nấu thêm nồi sủi cảo đi!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com