Ông chủ Thường sau khi khảo sát xong tình hình đất đai năm nay thì tràn đầy kỳ vọng vào tương lai. Nhưng nhìn thấy cả ngọn núi ngập tràn hoa nở, ông ta lại không nhịn được mà sinh ra nỗi lo như một lão nông:
“Giờ vẫn đang nở hoa đấy, nếu mai mưa to thì làm sao?”
Tống Đàm: …
Anh ta là dân thành phố miền núi mà, cũng không cần nắm khí hậu Vân Thành của người ta chuẩn đến thế đâu ha?
“Không sao đâu, mấy cây nở sớm thì ong đã thụ phấn xong rồi, cây nở muộn thì giờ mới chớm vài nụ bé xíu, chỉ có mấy cây đang nở là sẽ bị ảnh hưởng chút xíu, nhưng cũng không đáng lo.”
“Mấy cây này đều mới trồng năm nay, đến lúc có trái còn phải tỉa bớt, mưa chẳng ảnh hưởng mấy.”
Khí hậu ở đây vốn thế, năm nào vào lúc hoa nở đẹp nhất cũng đều có một trận mưa lớn.
Nếu không có… thì ôi thôi, là sắp hạn rồi. Cho nên Tống Đàm nói chuyện nghe tùy tiện, nhưng thật sự là cô chẳng lo gì cả.
Lúc này ông chủ Thường mới yên lòng, trong đầu bắt đầu tính toán giá rau, trong tim lại dâng lên một cơn hạnh phúc dạt dào.
Đi ngang qua chỗ đạo diễn, thấy bọn họ đang dựng thiết bị tầng tầng lớp lớp, giữa đường còn đang loay hoay ghép ray máy trượt…
Ông ta lập tức làm ra vẻ chủ nhà chu đáo, dặn dò:
“Cẩn thận chút nhé, đừng có làm hoa rụng hết!”
Đạo diễn: …phì! (hừ lạnh)
…
Ông chủ Thường từ xa đến đây khảo sát, buổi trưa lại kiếm thêm được một bữa cơm ngon. Vì không mua được thịt heo nên khi ăn cơm ông ta càng ra sức chiến đấu, ăn đến mức miệng bóng nhẫy cả lên!
Ăn xong còn thong dong đi dạo tiêu thực, trong khi ba người đạo diễn vốn đã bị kéo đi ăn thêm một bữa ở nhà ăn, giờ nhìn cảnh ấy mà tức đỏ mắt!
Nhưng giận thì giận, cũng chẳng có thời gian để cãi, còn phải dặn dò Tống Đàm không biết bao nhiêu lần:
“Nhớ gửi chuyển phát nha!”
“Ừ ừ ừ, yên tâm đi.”
“Phải gửi loại bảo quản lạnh đấy!”
“Biết rồi biết rồi!”
“Phí ship cứ để người nhận trả, nên nhớ chọn loại nhanh nhất đấy nhé! Đừng có tiếc tiền!”
“Biết rồi biết rồi!” Tống Đàm lúc này bắt đầu thấy phiền, bèn rút điện thoại ra lắc lắc trước mặt họ: “Thấy chưa, đã gọi bên chuyển phát nhanh Feng Feng Express đến rồi, đóng gói xong là gửi luôn! An tâm đi!”
Đạo diễn: …Giữ lại không nổi, thật sự không giữ lại nổi!
Ba người lại ghen tị nhìn cái bụng căng tròn của ông chủ Thường một lần nữa, rồi mới luyến tiếc rời khỏi nơi này.
Đến lúc ngồi lên xe, một trong hai cameraman mới sực nhớ ra:
“Khoan đã! Tôi nhớ hồi Tết, Sơn Xuyên từng nói trong group là đang yêu với Tống Đàm mà!”
“Chúng ta đang quay phim của anh ta đấy nhé! Vậy mà bạn gái anh ta, tức là cô chủ Tống, chẳng thèm quan tâm tụi mình chút nào luôn?!”
Ủa là sao? Lạnh lùng quá rồi đấy!
Đạo diễn nghĩ ngợi một lúc, nói nhỏ:
“Chắc là không phải tình yêu thật…”
Ông ta từng lăn lộn trong giới giải trí, cũng mang cái tư duy kiểu showbiz:
“Cậu nhìn cô chủ Tống xem, từ ngoại hình tới điều kiện gia đình, có chỗ nào tệ đâu? Rồi nhìn mấy người trong nhà cô ấy kìa, bảo vệ trên núi cũng phong độ, gia sư trong nhà cũng nho nhã…”
“Cô ấy ở bên Sơn Xuyên, rốt c.uộc là vì cái gì? Vì anh ta ở xa? Vì cơ thể yếu cần người chăm?”
“Hay là… vì anh ta viết truyện giỏi?”
“Xì! Người viết truyện giỏi thì thiếu gì, sao lại nhìn trúng anh ta chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi đoán chắc là vì cái mặt thôi, các cậu cũng thấy rồi đấy, anh ta trông thật sự rất đẹp! Nam chính tụi mình còn thua xa!”
Nói đến đây, quay phim cũng thở dài: “Lấy sắc hầu người, không bền đâu…”
“Phải rồi.” Người khác cũng thở dài theo: “Tôi bảo sao lúc đầu không chịu ký hợp đồng khu bãi sông, hóa ra Sơn Xuyên mới đến một chuyến là đồng ý ngay. Đúng là chiêu ông chủ nông trại nhiều tiền dỗ bạn nhỏ…”
Ba người nhìn nhau, cùng cay đắng nói: “Thôi thì cứ quay phim cho đàng hoàng đi. Sơn Xuyên cũng hy sinh nhiều rồi…”
Thế nhưng fan của Sơn Xuyên kiêm cameraman lại thấy hơi khó hiểu: “Nhưng mà hồi Tết, anh ấy còn gửi quà cho fan group, toàn dùng trà nhà bà chủ Tống đó… cũng đâu rẻ gì?”
Đạo diễn khựng lại một lúc, rồi cũng thở dài:
“Giờ mấy chị đại nhà giàu yêu đương, cũng biết tạo cảm xúc lắm chứ chẳng đùa!”
…
Sau khi ông chủ Thường chở đủ ba xe lạnh đầy rau rời đi, nhà họ Tống lại bắt đầu tuyển nhân viên làm ca đêm.
Nhưng dạo này ai ai cũng đã làm việc cho nhà họ suốt cả ngày, tan làm còn phải tranh thủ dọn dẹp vườn nhà mình, nên nhất thời chẳng ai chịu đi thêm ca đêm.
Thao Dang
Đặc biệt là giờ nhà họ Tống cũng đã kết thúc mùa vụ, ai nấy đều cầm theo mớ giống rau đem về, bận rộn vun xới ruộng nhà mình.
Cùng lúc đó còn phải bàn bạc với bí thư Tiểu Chúc, xem đất nhà ai nên trồng loại gì, làm sao phối giống cho hợp lý… Ai còn hơi sức đâu mà đi làm ca đêm chứ!
Ở thành phố, mười hai giờ khuya còn chưa tính là muộn. Nhưng ở quê, bảy tám giờ tối là đã leo lên giường ngủ rồi. Mùa hè có muộn hơn tí thì cũng chỉ tới mười giờ, cả làng đã yên lặng như tờ.
Chuyện này khiến Tống Đàm dở khóc dở cười.
Cô nghĩ mãi, cũng không ngờ tới chuyện bây giờ lại không tuyển nổi người làm ca đêm.
Mà nhu cầu lấy rau giờ nhiều, ca đêm được trả 60 tệ một buổi.
Vậy mà mùa đông năm ngoái, khi lạnh nhất, làm hai ba tiếng mỗi tối là có thể kiếm 80 tệ, lúc ấy cả làng ai cũng xung phong làm.
c.uối cùng vẫn là Trần Nguyên đứng ra gánh: “Để bọn tôi hái nhé, trước giờ tụi tôi cũng thường luân phiên canh gác ban đêm, mỗi người hai tiếng, quen rồi.”
Coi như tạm thời xoay xở được, ít nhất cũng có người gánh hai ngày đầu.
Nhưng “quen” với “thích” là hai chuyện khác nhau. Đã nói là tuyển bảo vệ, giờ lại đi hái rau là sao?
Bọn họ còn được trợ cấp chính sách hàng năm, nên thật sự không quá thiếu tiền.
Tống Đàm nghĩ ngợi, cảm thấy việc hái rau vẫn cần tuyển người làm lâu dài thì mới ổn định, mà khối lượng công việc thế này, lương lại không thể cao được.
Trương Yến Bình thì vắt óc giúp điều chỉnh chế độ đãi ngộ, nhưng đăng tin cả nửa ngày mà vẫn chẳng ai quan tâm.
[Bao ăn bao ở, làm 2–4 tiếng mỗi tối, lương 1.200 tệ/tháng]
Chế độ đãi ngộ kiểu này rất dở dở ương ương. Người trong làng thì không ngại ít tiền, nhưng lại bận quá, cũng chẳng cần bao ăn bao ở.
Còn những người tìm việc ở thành phố thì lại coi trọng bao ăn bao ở, nhưng mức lương này chỉ đủ sống cầm chừng. Người lớn tuổi thì nhà cửa còn bận bịu, thà đi làm vệ sinh môi trường, vừa tiện chăm nhà vừa kiếm thêm…
Mà nếu tăng lương cho ca đêm này, thì những công việc khác trong làng sau này lại càng khó tuyển người.
Giữa lúc đang bối rối thế, cơn mưa lớn như dự báo đã trút xuống đúng hẹn.
Nửa đêm vang lên vài tiếng sấm nặng nề, sau đó là mưa như trút, rào rào rơi xuống. Sáng sớm hôm sau, người nhà họ Tống ai nấy đều phát hiện mình dậy muộn hơn thường lệ nửa tiếng.
Nhưng trời vẫn còn tối!
Trời mưa thì chẳng làm được gì, cả nhà lập tức điều chỉnh nhịp sinh hoạt, ai muốn ngủ nướng thì ngủ tiếp, ai muốn coi tivi thì coi.
Tống Đàm thì duỗi người, chống tay trên lan can sân thượng, đưa tay hứng lấy mưa rơi, trong không khí là mùi đất ẩm hoà lẫn mưa, không hẳn dễ chịu, nhưng cũng rất đặc biệt.
Cô giũ nước trên tay, thì bỗng nghe trong tiếng mưa đều đều vang vọng âm thanh xe hơi tới gần, rồi càng lúc càng rõ.
Cho đến khi chiếc xe đen quen thuộc dừng lại trước cổng nhà.
Cửa xe mở ra, một chiếc dù màu đen bật lên che khuất tầm nhìn.
Sau đó hơi nghiêng sang một bên, để lộ khuôn mặt người cầm ô đang ngẩng đầu nhìn cô, vô thức mỉm cười.