Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1313: Ông chủ Thường đến thăm.



Đạo diễn dẫn theo quay phim mải mê quay trên núi đến ngẩn người, hoàn toàn quên mất thực ra chẳng cần phải quay nhiều cảnh trống đến thế, quay đến c.uối cùng thì gần như biến thành “đại hội ngắm cảnh đẹp” luôn rồi…

Chắc hẳn mỗi đạo diễn thương mại đều có một trái tim nghệ thuật trong lòng rồi.

Nhưng cái nghệ thuật đó chưa kịp kéo dài đến trưa thì đã bị đánh tan bởi… pháp thuật.

Không có gì đặc biệt, chính là… ông chủ Thường đích thân đến rồi, lại còn rất nhiệt tình, phấn khởi lao ngay vào ruộng, vừa xem xét vừa nhận xét, trông cứ như đang tưởng tượng về giang sơn bá nghiệp của chính mình.

Ở một góc độ nào đó mà nói, anh ta chi tiền nhiều, nên anh ta nói gì cũng đúng.

Thế là ba người đành phải dựng máy quay lên, nhìn ông chủ Thường từ ruộng này bước qua ruộng kia, còn Tống Đàm thì đứng bên cạnh, đi theo lấy lệ, vẻ mặt đầy chán nản.

Ngược lại, một quay phim bên cạnh lại dán mắt vào ống kính: “Phải công nhận, cô chủ Tống này lên hình đẹp thật đấy!”

Đạo diễn liếc nhìn vào màn hình, rồi cũng sững người.

“Tôi còn nhìn sai được à?”

Tống Đàm xinh đẹp, điều này ai nhìn lần đầu cũng nhận ra, đạo diễn cũng không ngoại lệ.

Nhưng so với các minh tinh trong giới giải trí, những người gầy đến mức có thể đếm xương, thì thân hình này chắc chắn sẽ bị cho là “phát tướng” khi lên hình.

Bởi vì hiện nay tiêu chuẩn thẩm mỹ là càng gầy càng đẹp, con gái cao trên 1m65 cũng sẽ cố ép cân xuống còn khoảng 80 cân (khoảng 40kg), ngoài đời đẹp hay không không quan trọng, lên hình nhất định phải “tiên khí lượn lờ”.

Về phần gương mặt, kiểu mặt tròn trịa như trứng ngỗng nếu không có lớp hóa trang đặc biệt trong phim cổ trang thì khi lọc qua filter sẽ trông đầu to, mặt to mà lại còn phẳng lì.

Đây cũng là lý do nhiều cô gái ngoài đời nhìn thì xinh, nhưng lên ảnh lại không được ăn hình.

Đạo diễn từng thấy qua biết bao nhiêu diễn viên, chỉ cần nhìn một cái là biết người này có hợp lên hình hay không.

Thế nhưng bây giờ, Tống Đàm trong ống kính lại không hề bị “ăn mập”, đường nét khuôn mặt cũng rất mượt mà, thậm chí chỉ kém ngoài đời thật một chút xíu mà thôi.

Đạo diễn xoa cằm suy nghĩ hồi lâu, c.uối cùng đánh giá:

“... Có một vẻ đẹp của khí huyết dồi dào.”

Quá là khỏe mạnh luôn!

Đang lẩm bẩm thì Tống Đàm trong khung hình dường như cảm nhận được gì đó, liền quay mắt nhìn về phía máy quay.

Đạo diễn khựng lại một lúc, sau đó cũng cùng quay phim nhìn chằm chằm vào ống kính, c.uối cùng chỉ có thể tiếc nuối mà nói:

“Nhìn kỹ thì thấy độ nhận diện không cao…”

Quả nhiên vẫn là phong cảnh trên núi nhìn đã mắt hơn.



Còn lúc này, ông chủ Thường đang vui đến mức sắp sủi bọt trong lòng.

Giờ đây, trên núi tất cả những chỗ không trồng cây ăn quả đều trồng rau, mà loại thì phong phú, rau lại tươi tốt, cứ một đợt thu lại một đợt mới, giao hàng ngay sau khi hái, không dám tưởng tượng năm nay việc kinh doanh của anh ta sẽ tốt đến mức nào!

Điều khiến anh ta vui nhất là, cả ngọn núi này chính là vùng c.ung ứng hàng hóa riêng cho anh ta! Những cây ăn quả đang nở hoa rực rỡ kia, sau này cũng có thể bao trọn được hết!

Ông chủ Thường cười đến nỗi lộ hết cả lợi, nhưng vẫn không quên mối đe dọa tiềm ẩn:

“Cái tay buôn rau họ Triệu ở địa phương các cô ấy, chắc không gánh nổi mớ hàng này đâu nhỉ?”

Tống Đàm nén cười: “Lão Triệu không bao cả núi đâu, ông ấy chỉ lấy một chút thôi, còn lại là thu mua trong làng.”

Rau trong làng bây giờ cũng có thể coi là tiểu cao cấp rồi, để trong cửa hàng của lão Triệu, bày ra ở chợ địa phương, thực ra còn phù hợp với thị trường hơn cả những loại rau cao cấp của cô.

“Thế còn cây ăn quả? Hình như là ông Tiền hay ông Vương gì đó? Hai ông đó trả tiền cứ chậm chậm chạp chạp, năm nay không bán cho họ nữa chứ?”

Tống Đàm nghĩ đến mấy tin nhắn mà hai vị ông chủ kia cứ cách vài hôm lại gửi, còn có cả sự mong ngóng với vụ trái năm nay, c.uối cùng vẫn đáp:

“Vẫn bán.”

“Dù sao cũng là lần đầu hợp tác đã rất có thành ý rồi, mà họ cũng làm việc nghiêm túc, trái cây bán ra không hề làm mất uy tín.”

“Trái trên núi năm nay, một nửa bán cho anh, phần còn lại chia làm hai, một nửa bán online, nửa còn lại cho hai ông ấy.”

“Có điều năm nay giá trái sẽ tăng, nếu họ không muốn lấy thì phần đó cũng giao hết cho anh.”

Bao nguyên lô thì là giá bao lô, chia phần thì là giá chia phần, thật ra ông chủ Thường cũng chẳng bị thiệt thòi gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế nhưng lúc này, ông chủ Thường vẫn thở dài đầy đau lòng:

“Bán cho hai ông kia đúng là rườm rà! Cô chẳng bằng gộp hết đưa cho tôi đi, tôi là người thích tiêu tiền, giá tôi đưa cũng ngon…”

Ai mà lại chê nhiều hàng tốt cơ chứ?

“Huống hồ, chỗ tôi toàn người có tiền! Trái cây này tôi bán còn nhanh hơn họ đưa vô siêu thị cao cấp ấy chứ?”

Nói thì cũng có lý thật, nhưng…

“Giờ mới vừa ra hoa thôi, các anh cũng nghĩ hơi sớm rồi đấy, đến lúc đó tính tiếp đi.”

Ông chủ Thường thật sự sợ cái câu “đến lúc đó tính”, chỉ sợ đến lúc tính thì… chẳng còn phần.

Nghĩ nghĩ một hồi, anh ta lại hỏi: “Thế mấy thứ như đậu nành, bắp, khoai lang, khoai tây nhà cô, năm nay có thể bán cho tôi chứ?”

Tống Đàm: …

“Bán được bán được! Đợi tụi tôi bán một đợt online đã, rồi bàn tiếp phần còn lại.”

Ông chủ Thường nghe xong thì chán nản: “Dựa vào sức mua online nhà mấy cô, bán xong một đợt rồi thì còn phần tôi chắc?”

“Thật ra cũng chẳng cần bán online làm gì, còn phải đóng gói, gửi hàng, lo hậu mãi… phiền phức mà lời chẳng bao nhiêu.”

Nhưng Tống Đàm không đồng tình: “Đây là sự nghiệp của Kiều Kiều, giờ thằng bé đã làm được chút thành tích, bọn tôi nhất định phải giúp thằng bé duy trì tốt.”

Ông chủ Thường cứng họng, chẳng biết cãi thế nào.

Một lúc sau, anh ta chỉ tay xuống mảnh ruộng đầy cỏ đậu tím dưới núi:

“Cái đó hôm nay cho tôi chất đầy một xe mang về nhé.”

Tống Đàm: …

“Đừng thấy người ta chở một xe anh cũng thèm. Hôm nay chẳng phải anh còn thu mấy loại rau khác à? Cái này thì mỗi ngày thu chút, ăn tươi là ngon nhất.”

“Chở cả xe về, chẳng lẽ hôm nay cả nhà hàng của anh chỉ toàn món đó à?”

Năm nay không mở sạp bán lẻ nữa, cỏ đậu tím ngoài ruộng cũng không đáng để gửi hàng, nên đã bị Tần Quân và lão Triệu đặt trước một nửa rồi.

Nhà Tần Quân làm nông trại nghỉ dưỡng, định vị khác hẳn ông chủ Thường, hàng quá chất lượng họ cũng không dám ôm nhiều, nên năm nay vẫn như cũ, đặt vài nghìn cân, rải rác làm quà tặng là chính.

Chủ yếu là để khách nhớ đến chứ không quá đà.

Còn lão Triệu thì lại thường xuyên cần vài món “độc” để giữ chân nhóm khách hàng thu nhập cao, tiện thể bản thân cũng muốn ăn ngon.

Chưa kể, năm nay định trồng gần 10 mẫu lúa nước, ruộng lúa giờ toàn là loại này, sản lượng thì không thiếu tí nào.

Hơn nữa còn được gieo theo từng đợt, tốc độ sinh trưởng khác nhau rõ rệt.

Chỉ cần đợi lứa chín muộn nhất được cắt xong, số còn lại sẽ gom hết chở thẳng ra bãi sông.

Chủ trương là không để lãng phí dù chỉ một chút.

Ông chủ Thường lại thở dài buồn bã:

“Thật ra… lúa 10 mẫu cô cũng ăn không hết, bán tôi năm ba mẫu được không?”

“Nhưng năm ba mẫu lúa thì ở nhà hàng anh cũng chỉ như muối bỏ biển, có tác dụng gì đâu?”

Lúa gạo thì tiện gửi hàng, mà dân mạng đã chờ đợi cả năm trời, cô cũng định bán một ít.

Thao Dang

Dù gì fan của Kiều Kiều cũng kiên định một cách đáng nể, suốt hơn một năm trời không xảy ra chuyện gì to tát, còn rất bao dung với cậu nhóc…

Vậy chẳng phải nên đáp lại một chút sao?

Nhưng ông chủ Thường lại không đồng ý: “Ai bảo không có tác dụng? Tôi có thể nấu cháo mà.”

Tống Đàm: …

“Cháo mà anh nói là loại đặc sánh, hay loại mà múc một muôi to phải quậy cả nồi mới vớt được một vài hạt gạo dưới đáy bát?”

Ông chủ Thường bật cười hì hì.

Sao lại không được nhỉ?

Nhà hàng của họ đến nước cơm còn bán đấy chứ!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com