Những ngày tháng hạnh phúc chỉ kéo dài được đúng một đêm.
Sáng hôm sau, đạo diễn mang theo kỳ vọng vào bữa sáng mà lồm cồm bò dậy khỏi chiếc giường ký túc xá cứng như đá. Vừa bước ra sân đã thấy một cậu thanh niên da ngăm lạ hoắc nhe răng trắng bóc cười với ông ta:
“Người trong đoàn phim đúng không? Hôm nay bữa sáng với bữa trưa đều ăn ở nhà ăn, mọi người tự nhiên nhé.”
Đạo diễn: ?!!
“Đồ ăn ở nhà ăn có giống cơm nhà họ Tống không?” Ông ta vẫn cố ôm chút hy vọng mong manh mà hỏi.
Đối phương cười cười: “Tất nhiên là không giống rồi.”
Hai người quay phim phía sau thì hỏi ngay: “Sáng trưa ăn ở nhà ăn, thế tối có được tới nhà ăn nữa không?”
Người kia sửng sốt, rồi tò mò hỏi: “Ở đây chẳng có gì để quay, ăn xong bữa trưa mấy anh không đi à?”
Đạo diễn: …
Được lắm! Đuổi người đến vậy là cùng! Đi thì đi! Cơm trưa khỏi ăn nữa, dọn đồ đi!
Ông ta vung tay hô: “Đi thôi, ăn sáng rồi lên núi xem xem, tôi muốn tận mắt nhìn thử hoa đào 44 tệ một bông trông ra làm sao!”
Ngó lại đồng hồ: “Mới có sáu giờ?!”
Cậu trai da ngăm vẫn giữ nguyên nụ cười: “Ở quê thì không có gì giải trí cả, tối ai cũng ngủ sớm, dậy 5 giờ sáng cũng đâu phải sớm lắm.”
“Bên tôi làm việc lúc 7 giờ, đến tháng Năm tháng Sáu thì chắc phải bắt đầu từ 5 giờ sáng luôn rồi.”
“Các anh tối qua ngủ không ngon à?”
Nghĩ lại tối qua, đạo diễn lại trầm mặc.
Vì tối qua không chỉ ngủ ngon, mà còn ngủ cực kỳ đã, nằm xuống chưa bao lâu là đã chìm vào giấc ngủ sâu, đến sáng nay nghe thấy nhà ăn bắt đầu ồn ào mới tỉnh dậy.
Thế này… còn kêu ca gì nữa?
Sáu giờ thì sáu giờ đi, buổi sáng không khí còn dễ chịu cơ mà.
Mang theo nỗi oán trách về đồ ăn và công việc, đạo diễn c.uối cùng vẫn cắm đầu đi vào nhà ăn.
Dạo này khối lượng công việc lớn, người làm việc đông, nên từ sáng sớm ai cũng đã có mặt ở nhà ăn. Đạo diễn và hai người quay phim bước vào, trông chẳng khác gì người thường.
Cả ba người do dự lấy vài món rồi tìm được một bàn trống ngồi xuống, xung quanh toàn là dân làng nói chuyện rôm rả bằng giọng địa phương, nhưng cũng không quá khó nghe, vẫn hiểu được.
“Tôi thấy dự báo mấy hôm nữa mưa to đấy, dưa hấu bên mấy anh trồng xong chưa?”
“Xong từ sớm rồi, hôm nay đi cắt cỏ đậu tím…”
“Mấy cây hồng ở Thạch Đầu Pha sống không? Ghép cành lâu rồi mà chưa thấy gì.”
“Tôi thấy sống rồi đấy, cây hồng mới trồng đều nảy mầm rồi, cậu sinh viên kia bảo đừng bón phân nhiều, không thì cành ghép phát triển quá, chỗ ghép không chịu nổi…”
“Mưa lớn là tốt chứ! Đỡ phải tưới đất, bên bờ sông trồng củ sen vừa vặn cũng xong trong hai hôm này…”
“Làm nhanh chút đi, xong bên này thì tranh thủ làm đất ở nhà, Tống Tam Thành nói rồi, xong việc thanh toán tiền công là phát giống rau đã đăng ký năm ngoái…”
“Cho giống toàn là loại lớn nhanh, trồng bây giờ thì c.uối tháng sau là có người đến thu mua…”
“Tôi tính hỏi cậu sinh viên xem có thể để lại giống để tự trồng tiếp không, vị ngon lắm, trồng ăn nhà thì tuyệt luôn…”
“Tôi cũng phải hỏi xem sao…”
“Bí thư Tiểu Chúc bảo tối nay họp dân đấy, nói là định lên kế hoạch trồng thống nhất một số thứ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người trò chuyện sôi nổi, toàn là chuyện trồng trọt, bán rau, đạo diễn căng tai nghe một hồi mà vẫn chẳng hiểu được bao nhiêu.
Đến lúc hoàn hồn lại, thì thấy hai cameraman bên cạnh đã đi lấy thêm cơm từ lúc nào!
Thấy ông ta nhìn sang, đối phương hào hứng chia sẻ: “Đồ ăn này ngon quá trời! Ngon gấp trăm lần cơm hộp đoàn mình!”
Đạo diễn: …
…
Sau khi một lần nữa ăn no căng cả bụng, ba người c.uối cùng cũng dọc theo con đường mà đi dạo tiêu thực, tiện thể vừa đi vừa ngó nghiêng, hy vọng tìm được chút phong cảnh điền viên hữu tình.
Nhưng suốt cả quãng đường đi chỉ toàn là những hàng rào lưới cao ngất, bên rìa còn có dây leo đầy gai mọc quấn quanh, bên trong hàng rào là từng mảng ruộng rau nối tiếp… Điền viên thì đúng là điền viên thật đấy, chỉ có điều chẳng liên quan gì đến “hữu tình”.
Mãi cho đến khi họ trèo lên một sườn dốc thoai thoải.
Chỗ này cũng bị hàng rào cao bao quanh, mép ngoài mọc đầy dây leo với những chiếc gai nhỏ li ti.
Nhưng bên trong lại là từng cây ăn quả cao lớn.
Vì đây là lứa cây trồng sớm nhất, nên giờ hoa nở rộ rực rỡ, lá xanh mơn mởn, như từng khóm từng khóm giấc mơ sặc sỡ trải dài xuống tận chân núi.
Xa xa là những dãy núi nối tiếp nhau, mây mù lượn lờ từng tầng lớp, len lỏi giữa những giọt sương đọng trên lá non mềm mại. Gió núi buổi sớm mát rượi, mang theo hương hoa thoang thoảng, thổi qua khiến cả người như ngưng đọng lại, đến cả âm thanh cũng sợ phát ra lớn quá làm phá vỡ khung cảnh.
Đạo diễn và hai cameraman đứng yên tại chỗ, ngơ ngẩn ngắm nhìn, rất lâu sau vẫn không dám phát ra một tiếng động.
Mãi đến khi bên cạnh vang lên tiếng người ồn ào, dân làng mang theo đủ loại công cụ vừa trò chuyện vừa đi tới, phía trước là một cậu thanh niên dáng người thẳng tắp đang mở hàng rào, lần lượt để mọi người vào trong…
Khoảnh khắc ấy, khung cảnh mơ màng giữa sương núi tựa như bị đánh vỡ, bên dưới núi là sắc tím đậm nhạt xen lẫn với màu xanh, khiến tim đạo diễn như nhỏ m.á.u.
Cảnh đẹp thế này mà không quay được vào phim, thật sự là đau lòng c.h.ế.t mất!
Nhưng!
Ông ta lập tức ra lệnh: “Mau mang thiết bị lại đây, tôi gọi điện cho Tống Đàm, không quay được phân cảnh, thì quay cảnh trống cũng được chứ?!”
Nếu không quay được cảnh trống cho ra hồn, đêm ngủ ông ta cũng phải bật dậy tự tát mình mấy cái!
…
Mà ở tận Thủ đô, Lục Tĩnh đang vừa thở dài vừa gom hết đồ trong tủ lạnh bỏ vào vali:
“Đàm Đàm lúc nào đưa cho con nhiều đồ thế này?”
“Ui trời còn có cả thịt nữa à? Lúc đi mà cũng cho luôn cả thịt sao?”
“Đây còn có trà nữa này? Trà thì thôi đừng mang, mẹ cũng có rồi, con chia cho mấy đứa bạn con ấy.”
“Tới nơi thì nhớ tranh thủ trông nom cái homestay đi nhé… hầy, mẹ còn tưởng mẹ có thể đi trước trông giúp con cơ!”
Bà lẩm bẩm không ngừng, giọng đầy phiền muộn, ai mà nộp đơn nghỉ việc cả một hai tháng trời mà vẫn chưa đi được, đều sẽ chán nản như vậy thôi.
Hết cách rồi, dù công việc chính thì bà đã nghỉ từ lâu, nhưng mấy việc tài vụ cầm tay cũng làm hơn mười năm, giờ nói nghỉ việc thì bên kia mới vừa tìm được người thay, quá trình bàn giao còn phải mất một thời gian nữa, thành ra thời gian rời đi cứ kéo dài mãi…
Giờ hay rồi, con trai đã thu dọn xong hành lý chuẩn bị xuất phát, mà bà vẫn còn phải đi làm, tiện thể giúp Lục Xuyên dọn sạch đồ trong tủ lạnh.
Lục Xuyên gật đầu: “Mọi thứ sắp xếp ổn cả rồi ạ, hôm nay và ngày mai sẽ tranh thủ chào tạm biệt bạn bè, tiện thể bàn với biên tập về c.uốn sách tiếp theo, tối mai hoặc ngày kia là con có thể đi rồi.”
Lục Tĩnh gật đầu, sau đó lại liếc nhìn quanh căn hộ:
“Bên này không có ai ở, đến lúc đó để cô giúp việc của con đến dọn dẹp định kỳ là được. Xe của con lái về làng Vân Kiều, xe của mẹ thì thôi không mang nữa, mẹ đi tàu cao tốc là được.”
Bà lại quay đầu nhìn quanh căn phòng trống trải, trong giọng nói mang theo một chút không nỡ:
Thao Dang
“Hồi trước còn luôn cảm thấy con trồng nhiều hoa quá, bây giờ dọn đi hết rồi, nhìn căn phòng này sao mà trống vắng đến vậy.”