Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1308: Phong cảnh bãi sông.



“Có bán.”

Tống Đàm lần này rất thẳng thắn: “Chỉ là giá hơi cao, còn có người đấu giá nữa cơ. Chỉ cần mấy anh trả nổi là được.”

Đạo diễn cũng từng sống những ngày dư dả, vốn định ngẩng đầu phóng khoáng vỗ n.g.ự.c bảo “không thiếu tiền”, nhưng vừa nghĩ đến hoa đào 44 tệ một bông thì câu nói ra tới miệng lại nuốt ngược vào, chỉ cẩn trọng hỏi:

“Bao nhiêu tiền một cân vậy?”

“Cái này…” Tống Đàm nghĩ ngợi: “Chưa đến lúc xuất chuồng nên tạm thời chưa định giá, nhưng thấp nhất cũng không dưới 80 tệ một cân, à, tôi nói là cân sống nhé.”

“Cân sống 80?!”

Đạo diễn lập tức bật dậy như bị điện giật: “Cô sao không đi cướp luôn đi?! Năm nay giá thịt bò còn giảm, cân sống xuống còn 8 tệ! Siêu thị cũng chỉ bán có 25 thôi!”

Không biết vì sao, dù là đạo diễn, nhưng cách nói năng hành xử của ông ta lại khiến người ta không nhịn được cười.

Tống Đàm cũng không kiềm được mà muốn trêu chọc thêm vài câu, bèn mỉm cười: “Nói gì vậy, cướp làm sao kiếm tiền nhanh bằng bán thế này?”

Nghe… cũng có lý phết.

Đạo diễn như được gõ tỉnh, lập tức không nhắc đến chuyện mua bán nữa.

Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, ông ta vẫn rầu rĩ lầm bầm: “Thế khi nào cô mới mổ heo, mổ bò, mổ dê vậy? Tôi mua vài miếng thịt chắc được chứ?”

Thao Dang

“Phải đợi thêm đã.”

Trước đó nhờ ông chủ nuôi bò giới thiệu một ông thợ mổ, nhưng người ta vẫn chưa sắp xếp được thời gian. Đợi đến lúc có thể, thì hai anh em Trần Khê, Trần Trì cũng sẽ được đưa đi học nghề, từ thiến heo đến g.i.ế.t mổ đều phải học cho ra trò.

Tống Đàm nhanh chóng đổi đề tài: “Sao rồi? Bãi sông này có đúng ý anh không?”

Đạo diễn nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy mặt trời đã sắp lặn về tây, hai ngọn núi, một cao một thấp, sừng sững chắn phía trước dòng sông c.uồn c.uộn, chỉ để lại một đoạn cửa sông hẹp.

Tia nắng c.uối cùng như vảy vàng vỡ nát chiếu xuyên qua khe núi, chiếu xuống mặt nước lấp lánh rực rỡ. Núi xa xanh mờ như mực, sóng nước lững lờ, hoàng hôn nhuộm vàng, ánh sáng và bóng nước quyện vào nhau.

Chân trời cũng bắt đầu nhuộm lên sắc mây lam hồng, càng lúc càng đậm trong ánh nhìn ngây ngẩn của ông ta.

Phong cảnh hùng vĩ tuyệt mỹ của tự nhiên như thế, chỉ cần nhìn một lần đã khiến lòng người mở rộng, bất giác vẽ nên cảnh thiếu niên khí thế ngút trời, một kiếm c.h.é.m sóng xông thẳng lên chín tầng mây.

“Cái này sao mà green screen (phông xanh) dựng ra được chứ…”

Đạo diễn thì thào, rồi chỉ có thể thở dài: “Yên tâm đi, phong cảnh tuyệt vời lắm, chỉ là trước tháng Năm đừng thả nhiều cá quá, đến lúc đó bên tôi cần cho nổ một đoạn thẳng ở giữa dòng… hồ sơ xin phép đang chuẩn bị rồi.”

Mấy chuyện này vốn đã ghi rõ trong hợp đồng, Tống Đàm chẳng hề lo lắng, đến khi đó, sen nở rộ, ngó sen mọc mượt, bùn dưới đáy sông không biết còn ẩn chứa bao nhiêu linh khí nữa, đám cá tôm c.ua đó liệu có thèm để ý chỗ nước bị nổ không?

Hơn nữa, lỡ có nổ thật thì… ăn cá thôi!

Chỉ cần nhìn ánh mắt tha thiết của bí thư Tiểu Chúc là biết, đoàn phim mà đến, là kéo theo cả làng cùng ăn nên làm ra đấy!

Xa xa, Trần Trì ngày càng nhanh nhẹn hoạt bát đang vẫy tay gọi Tống Đàm: “Chị ơi! Chị chủ ơi! Em nhặt được trứng ngỗng rồi! To lắm luôn!”

“Thật hả?”

Tống Đàm cũng ngạc nhiên mừng rỡ, vẫy tay với cậu ta. Thấy cậu chàng cao to như con trâu mộng đang lao tới, mắt đạo diễn cũng bắt đầu phát sáng…

Nhưng người vừa đến gần, đạo diễn liền thất vọng ngay. Bởi ánh mắt của chàng trai cao lớn ấy đầy vẻ ngây thơ thuần khiết, nhìn một cái đã biết là tâm trí không bình thường.

Còn Trần Trì thì chẳng thèm để ý, hào hứng khoe với Tống Đàm: “Chị xem! To lắm đúng không?!”

Quả nhiên là một quả trứng ngỗng to bự, Tống Đàm cũng bật cười: “Ngỗng Muội đẻ hả? Vậy lát nữa nhớ để dành lại, đến lúc xem nó có chịu ấp trứng không nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trại chăn nuôi giờ ngày càng mở rộng, chỉ dựa vào Đại Bạch và Ngỗng Muội để trông đàn vịt thì bắt đầu quá tải rồi.

Trần Trì vui vẻ nhận nhiệm vụ, rồi lại hí hửng khoe tiếp: “Hôm nay em đóng được 20 bao phân!”

Phân ủ hoai phải được đóng vào bao để dành, sau này tiện mang lên núi bón cây. Mà nay bò dê càng nhiều, phân ủ cũng càng lúc càng tăng.

Chưa kể chú Trương học được từ giáo sư Tống một thời gian, giờ phân hữu cơ tự nhiên cũng trộn thành từng đống to như quả đồi, hết đống này đến đống khác…

Cỏ dại thu gom trên núi, ông cũng không tha, toàn bộ gom về trộn ủ luôn.

Phong cách của ông ấy là: không bỏ phí bất kỳ tài nguyên nào có thể dùng được.

Mặc dù năm nay Tống Đàm có cả hàng ngàn mẫu đất núi phải quản lý, nhưng nói về phân bón thì… đúng là không thiếu một chút nào.

Tống Đàm cũng vội vàng khen ngợi: “Tốt lắm tốt lắm! Trần Trì nhà mình giỏi quá đi mất, sức lực sắp bằng Kiều Kiều rồi đó!”

Trần Trì cười hề hề, ngây ngô đáp: “Anh trai bảo em phải ăn nhiều cơm, sau đó còn phải ngoan ngoãn uống thuốc, như vậy sau này sức em sẽ mạnh hơn cả Kiều Kiều!”

Tống Đàm gật đầu, rất yêu thích tính cách ngây ngô thật thà của cậu ta, phải biết rằng, nhiều người bị chậm phát triển trí tuệ thường đi kèm với các vấn đề như cảm xúc không ổn định, dễ cáu giận hoặc có hành vi cứng nhắc, khó kiểm soát…

Nhưng Trần Trì và Kiều Kiều lại là hai trong số hiếm hoi rất ngoan ngoãn, nghe lời, chăm chỉ…

Vừa dễ bảo, vừa chăm chỉ, lại chẳng có cái tính toán phức tạp của người lớn, ai mà không thương chứ?

Mỗi lần Trần Trì đi ăn ở nhà ăn, đầu bếp Tưởng đều cho thêm một chén!

Hôm nay cũng vậy, Tống Đàm khen ngợi một trận, đến khi từ xa Trần Khê gọi, Trần Trì mới vui vẻ chạy về.

Lúc này đạo diễn lại thở dài: “Dáng người như cậu ta ở trong giới thật sự rất hiếm… Giá mà có thể đóng vai phụ thì hay biết mấy.”

Trần Trì cao hơn 1m9, dáng vóc to khỏe, sống ở đây thoải mái, tinh thần thảnh thơi, tự tin, nhìn còn cao lớn hơn hồi mới đến nhiều.

Trong làng giải trí bây giờ, toàn người gầy tong teo như cây sậy, người như cậu ta đúng là hàng hiếm.

Tiếc là… chỉ nhìn ánh mắt thôi đã biết không diễn nổi.

Tống Đàm lại cười: “Diễn viên bên anh chẳng phải nhiều lắm à? Cũng không thiếu một người đâu, cảnh đẹp là được rồi.”

“À đúng rồi, đạo diễn, cũng tối rồi, các anh định quay về thành phố luôn hả?”

“Sao mà được!” Bí thư Tiểu Chúc lập tức ngăn lại:

“Tối rồi mà ba người đàn ông đi đường xa không an toàn… à không, ý tôi là giao thông không tiện! Tối nay ở lại nghỉ đi chứ! Trên núi có ký túc xá đấy nhỉ, Tống Đàm?”

Khó khăn lắm mới kéo được một nhà đầu tư kiểu “ngoại lệ” đến vùng quê nghèo này, Tống Đàm cũng nhịn cười gật đầu: “Đúng đúng đúng, lát nữa tôi bảo người đưa mấy anh lên ký túc xá, còn bữa tối thì ăn ở nhà ăn…”

“Ở nhà cô ấy!” Bí thư Tiểu Chúc hạ thấp giọng, trừng mắt liếc cô: “Phải đãi tử tế vào!”

Tống Đàm bật cười ha hả: “Phải rồi phải rồi, ăn ở nhà tôi.”

Đạo diễn đang định nói là mình còn chưa xem hết rừng hoa trên núi đâu, sao lại tính cho người ta nghỉ rồi?

Nghe đến “ký túc xá”, ông lập tức đoán là điều kiện ở không được tốt cho lắm.

Nhưng đến khi nghe “ăn tối”…

Ba người liếc nhau, lúc này mới nhớ ra, trước đây mình từng mua kha khá món ngon từ livestream của nhà này…

Khụ, rừng hoa gì đó thì thôi, dù sao cũng không được quay, xem hay không cũng không quan trọng. Với lại trời sắp tối rồi, nhìn cũng chẳng rõ, để mai đi cũng được.

Mai ăn no rồi hẵng lên núi cũng không muộn!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com