Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1309: Đồ nữ thì chỉ có…



Sau khi lượn một vòng lớn ở bãi sông, ba người đạo diễn c.uối cùng cũng chịu quay về. Xe điện du lịch vừa dừng trước nhà họ Tống, liền thấy từ sau núi có hai người đang xuống.

Người đi phía trước là một cô gái trẻ, trông khoảng hơn hai mươi, da trắng, mặt mũi thanh tú, khoé miệng còn mang theo nụ cười.

Không hiểu sao, nụ cười đó khiến ngũ quan của cô ta như bị nén lại, méo xệch cả ra.

Đạo diễn có thói quen nhìn người trước tiên bằng… ngoại hình!

Ai ngờ vừa nhìn sang phía sau, hớ!

Kh.i.ế.p thật! Mặt này độ nhận diện cũng cao quá rồi đó!

Chỉ thấy từ trong rừng bước ra một người đàn ông vạm vỡ, tuy chiều cao không bằng cậu thanh niên tên Trần Trì ở bãi sông, nhưng chắc cũng phải 1m8 trở lên.

Quan trọng hơn, người này đen đúa lực lưỡng, dáng vẻ hùng hổ. Lúc này đang nhíu c.h.ặ.t mày đứng đó, khí thế như muốn đ.ấ.m người vậy.

Chưa kể đến bộ đồ trên người, áo hoodie đen phía trên, nhưng phía dưới lại mặc một chiếc váy dài cổ trang màu mè rực rỡ. Vừa đi từ sau núi ra, y thuận tay vung luôn phần váy đang ôm trong lòng, váy phủ kín giày, rồi hùng dũng bước tới.

Đạo diễn rùng mình.

Sau lưng không biết từ khi nào cũng có hai người lén lút dán lại gần, ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng.

Vì vừa rồi lúc người kia vung váy ra, trông không giống vải… mà giống như đang vung hai cái chùy đồng vậy!

Đừng nói là ba người đạo diễn, ngay cả người nhà họ Tống đang đứng ngoài cửa giúp họ sắp xếp hành lý cũng đồng loạt há hốc mồm.

Trần Nguyên còn theo bản năng căng c.h.ặ.t người, siết c.h.ặ.t nắm tay.

Chỉ có Trương Yến Bình là không biết gì, lúc này thấy mọi người đều ngẩn ra thì càng nhíu mày: “Sao thế?”

Rồi ánh mắt sâu thẳm lại quét qua ba ông chú lạ mặt kia, khiến đạo diễn đến thở cũng thấy khó.

Bầu không khí ngưng đọng mấy giây, chỉ nghe thấy trên tầng ba, Tần Qân đang nằm dài trên ban công bỗng bật cười ha hả:

“Trương Yến Bình, c.uối cùng anh cũng nghĩ thông rồi à? Muốn đi con đường đó hả?”

“Đường nào cơ?” Trương Yến Bình tròn mắt ngơ ngác.

Tống Đàm liếc nhìn bác sĩ Quách đang cười đến muốn nín thở bên cạnh, trong lòng thở dài, anh họ ngốc nhà cô lại bị bạn gái bẫy rồi. Cô cũng khẽ than:

“Anh Yến Bình, người ta bảo… đồ nữ thì chỉ có lần đầu và…”

Trương Yến Bình sững người, sau đó lập tức hoàn hồn!

Anh ta cúi đầu nhìn chiếc váy rực rỡ trên người mình, lại nhìn sang chiếc quần thể thao đen của bạn gái bên cạnh, từ tai tới cổ lập tức đỏ bừng tím tái.

Vẻ mặt anh ta càng lúc càng dữ tợn, giận dữ gào lên:

“Hay lắm! Quách Đông, em cố tình không nhắc anh phải không?!”

Tiểu Quách vẻ mặt nghiêm túc: “Anh đi đường mà còn đá vào tà váy, em tưởng anh thích mặc nên không nỡ làm anh mất hứng.”

“Nhưng yên tâm,” cô ta tỏ ra rất hiểu chuyện: “Nếu anh thích, sau này em mua thêm cho anh mặc, em có tiền.”

“Anh!” Trương Yến Bình tức đến méo mặt: “Anh quên thôi mà!”

“Em biết em biết…” Quách Đông vừa dỗ dành vừa lơ đễnh: “Lần đầu mặc nên hơi ngượng phải không, em hiểu… Đừng lớn tiếng quá, anh xem dọa khách nhà người ta hết rồi. Lúc nãy anh vung váy ném nấm ở trên núi, em còn chưa dữ như vậy đâu nhé?”

Trương Yến Bình càng thêm oan ức.

Lúc nãy hai người đúng là lên núi hái không ít nấm, vì không mang rổ nên toàn bộ đều ôm trong… tà váy của anh ta.

Kết quả là ôm ôm ấp ấp tà váy trèo núi lội đồi, vừa xuống dốc tay nhanh một cái, cái tà váy bị vung xuống, mấy cây nấm hái được cứ thế lộc cộc lăn tứ tán khắp bãi cỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai người đi dạo một buổi chiều trên núi, vậy mà chẳng mang về được bông hoa ngọn cỏ nào, Trương Yến Bình trên đường còn nghĩ tới c.uộc hẹn hò, trong lòng không khỏi hơi buồn.

Không ngờ vừa về tới nơi lại quên mất… đang mặc váy!

Giờ thì hay rồi, anh ta trừng mắt nhìn ba người lạ trước mặt, ánh mắt tối om, lần này thì mất mặt thật rồi.

Nhưng đạo diễn lại đột nhiên thở hắt ra một hơi, c.uống quýt chạy vào sân: “Tôi, tôi... tôi đi vệ sinh một chút...!”

Đúng lúc đó ông chú Bảy từ trong bếp đi ra, không nhịn được lắc đầu thở dài:

“Thấy chưa, tôi nói mà, uống liền một hơi bốn cốc trà, có nhịn nổi đâu.”

Trần Nguyên nhìn hành lý trên xe điện, rồi nhìn sang ông chú Bảy, bỗng lễ phép bước lên hỏi:

“Ngày mai cháu có thể mang bình riêng đến lấy một ít nước trà được không ạ?”

Đối với người nhà và người ngoài, trong lòng ông chú Bảy tự có cái cân. Giờ đây lông mày ánh mắt toàn là ý cười:

“Chà chà, tụi cháu ngày nào cũng lên núi xuống đồi cực nhọc như vậy, không có tí nước trà cũng không được, cháu đợi chút nhé, lát nữa bảo Tống Đàm chuẩn bị cho bọn cháu một thùng trà riêng.”

“Trà ngon thì không có, toàn lá vụn với mấy lá già thôi, uống tạm nhé.”

Trần Nguyên nghĩ đến vị trà mình từng được uống, đó nào phải kiểu “uống tạm” chứ! Nhưng nhớ đến chuyện nghe nói trà đã bị bao mua hết, một ký tận 5 vạn tệ, nên lại ngại ngần:

“Hay là… thôi ạ?”

“Không sao,” ông chú Bảy mở nắp thùng trà ra cho anh ta xem:

“Thấy không? Toàn là mấy lá già vàng bị nhặt bỏ lúc chọn trà, với mấy lá to hái sau này, cháu cứ uống đi.”

Thực ra phần lớn chỗ đó đều là trà thu hái vào mùa thu.

Loại búp trà thượng hạng thì một người một ngày giỏi lắm chỉ hái được 5 cân trà tươi. Nhưng loại có hai ba lá thế này, thì một ngày có thể hái tới mấy chục cân.

Về sau không hái trà nữa, mẻ c.uối mà nhà họ Tống thu hoạch đều là loại này, đủ uống mỗi ngày.

Lúc này Trần Nguyên mới thở phào, không kìm được lại cười tươi.

Đúng lúc đó thím Liên Hoa đi ngang qua, cũng góp lời:

Thao Dang

“Này, các cháu là người trẻ, đừng lúc nào cũng mặt mày căng như dây đàn, như bây giờ cười tươi thế này mới đẹp. Trên đời có chuyện gì là không qua nổi đâu hả?”

“Thím thấy mấy đứa ở lại đây một thời gian, người mở lòng ra nhiều đó.”

Lời này của thím Liên Hoa không phải nói chơi, mà là thật lòng, nhóm bảo an trẻ tuổi trên núi, có người còn rất trẻ, có người đã hơi đứng tuổi, ai cũng tận tâm tận lực, chuyện gì cũng nghĩ trước cho Tống Đàm.

Ngày ngày vừa tuần tra vừa tập thể dục, nhìn chẳng có chút lười biếng nào cả.

Chỉ có điều…

“Đội trưởng Trần à, mấy đứa cũng đừng cứ nghĩ mãi đến chuyện trên người mình. Cháu nhìn xem thím đây này, mẹ chồng thím nằm liệt bao năm rồi, bọn thím vẫn sống được đấy thôi?”

“c.uộc sống tốt xấu đều do mình sống mà ra, cười nhiều lên, phúc khí mới tới.”

“Nhìn cháu đi, trai trẻ sáng sủa, cười lên đẹp trai ghê á!”

Trần Nguyên sững người, theo bản năng cúi nhìn chân mình, rồi không nhịn được mà nở một nụ cười thật tươi.

Đúng lúc đó Ngô Lan vừa xuýt xoa váy của Trương Yến Bình xong cũng đi vào sân, vừa hay bắt gặp nụ cười đó, vui vẻ reo lên:

“Ôi chao Trần Nguyên à! Cháu cười lên nhìn đẹp trai lắm đó! Về sau cười nhiều vào nhé, giờ nhà mình đông người, dì đi mối lái cho, mười dặm tám làng đâu thiếu gái đẹp cho dì giới thiệu.”

Cậu thanh niên này đúng là có một chân bị thương, nhưng ngày nào cũng chạy nhảy rèn luyện trên núi chẳng kém ai, còn hơn khối người lành lặn khác!

Người lại chân thật có trách nhiệm, nhất định sẽ có cô gái có mắt tinh đời chọn được cậu ấy, Ngô Lan rất có lòng tin vào điều đó.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com