Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1307: Vùng đất hoang.



Tống Đàm thầm nghĩ: xe này tôi đâu có mua để chở khách du lịch tham quan, là do người trong nhà đi mấy loại xe khác thấy bất tiện thôi.

Mà nói đi cũng phải nói lại, mấy chiếc xe điện du lịch này đúng là mua đáng đồng tiền.

Giờ trong nhà người đông, loại xe này chở người thì tiện phải biết, mà chỉ cần không đi xuống thị trấn, chạy loanh quanh mấy làng là ổn cả.

Từ sườn núi đá đến bãi sông, lúc mọi người làm việc cũng có thể dùng xe chở từng chuyến, chỉ là phần lớn dân trong làng đâu có cần, nhà nào chẳng có xe máy, họ quen tự mình lái hơn.

Từ nhà ra tới bãi sông phải vòng qua một vùng đất hoang của người khác, đạo diễn cứ quay trái quay phải suốt đường, vừa thấy một thửa ruộng cỏ dại cao hơn đầu người liền không kìm được mà cảm thán:

“Chỗ này mà diện tích rộng thêm tí thì quay phim tuyệt vời luôn!”

Tống Đàm bật cười: “Chuyện nhỏ thôi, giờ anh bảo muốn thuê vài thửa đất quanh đây, muốn gieo gì thì tùy anh chọn, nếu chỉ cần cỏ dại như này, một tháng là mọc um tùm ngay.”

Đạo diễn: …!!!

“Sao tôi không nghĩ ra chứ!”

Nói xong ông ta lại nhìn Tống Đàm đầy cảnh giác: “Mà giá đất không đắt chứ?”

Loại đất này thì làm gì mà đắt? Trong làng có mấy ai còn trồng trọt đâu? Mà nếu có trồng thì cũng là làm cho nhà cô.

Năm nay đỡ hơn chút, vì đa số người trong làng đều khai hoang đất nhà mình để trồng rau, chuẩn bị gieo cây giống, cộng thêm kế hoạch đi làm thuê tạm hoãn lại nên họ mới có thời gian chăm đất.

Còn lại những mảnh cỏ mọc cao thế này, chủ yếu là nhà cả gia đình đều không còn ở làng.

Tống Đàm nghĩ ngợi một chút, bèn gọi cho bí thư Tiểu Chúc:

“Bọn tôi sắp đến trụ sở rồi, cô qua đây bàn chút việc nha.”

Cúp điện thoại xong, Trần Nguyên rẽ xe một cái, dừng lại ngay trước cửa trụ sở thôn.

Lúc ấy, bí thư Tiểu Chúc đang vội vã đi ra, thấy trên xe của Tống Đàm có ba người lạ mặt thì mắt sáng hẳn lên.

Cô ta cũng chẳng khách sáo, tót lên xe luôn: “Chào các anh, tôi là bí thư làng, họ Chúc. Các anh là…”

Tống Đàm vội giải thích: “Đây là đoàn phim đã ký hợp đồng với tôi trước đó, nay đến xem cảnh trước…”

“Xem cảnh à!”

Bí thư Tiểu Chúc phấn khởi hẳn: “Cảnh làng mình đẹp tự nhiên phải không? Dù là phim thời xưa hay cổ trang, đồng ruộng bao la này đều rất ăn hình, sao? Có chỗ nào lọt vào mắt xanh chưa?”

Đạo diễn theo phản xạ nhìn sang phía Tống Đàm, bí thư Tiểu Chúc lập tức xua tay từ chối: “Nhà cô ấy thì miễn bàn, việc bên đó tôi không dám đụng… Còn đất nhà khác thì anh cứ chọn thoải mái, giá cả hợp lý tôi sẽ thay mặt dân thương lượng!”

Đạo diễn: …

Ông ta lại dè dặt liếc Tống Đàm lần nữa, ngay cả bí thư làng còn không dám đàm phán với cô, chẳng lẽ cô gái này là "đại tỷ" vùng quê?

Vì vậy, ông ta chỉ vào vùng đất hoang trước mắt, nơi cỏ dại mọc còn cao hơn cả cây: “Tôi muốn thuê khu này, nhờ mọi người dọn dẹp và gieo lại cỏ dại như thế này… làm được không?”

“Được chứ! Sao lại không được!”

Trong mắt dân làng, chẳng có gì thiết thực bằng tiền.

Làng Vân Kiều giờ chỉ còn chưa tới hai chục hộ là còn ở lại thường xuyên, còn lại phần lớn đã ra thành phố hoặc đi nơi khác. Mảnh đất bậc thang trước mắt vì không nối liền với phần của nhà họ Tống, lại cách xa cả bãi sông và nhà Tống Đàm, nên trước giờ cô không thuê.

Nhưng giờ đoàn phim chịu chi tiền, thì đừng nói là trồng cỏ dại, muốn trồng gì chẳng phải nghe người ta quyết định?

Bí thư Tiểu Chúc nhanh chóng tính toán trong đầu, sau đó giơ tay vạch một vòng tròn ước chừng trên bãi đất hoang rộng trước mắt:

“Chỗ này nếu thuê hết thì tầm khoảng 23 mẫu, đoàn phim cần dùng trong mấy tháng? Nếu không quá ba tháng, tôi có thể thương lượng giá thuê là 6000 tệ.”

“Cắt cỏ, lật đất, rải giống, rồi trồng loại cỏ dại các anh cần…”

“Những việc này cứ để dân làng chúng tôi làm, công nhật một người là 200 tệ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói xong, ánh mắt cô ta chân thành, vẻ mặt tha thiết, như thể mức giá đó là cực kỳ hợp tình hợp lý.

Đạo diễn thì chẳng biết giá đất ở vùng quê nghèo thế này là bao nhiêu, thấy hơn 20 mẫu đất hoang mà thuê 6000 tệ thì hình như… cũng không đắt?

Nhưng!

Ông ta vẫn còn chút lý trí, lúc này khó khăn lắm mới đưa điện thoại cho bên sản xuất: “Cô thương lượng với anh ấy đi, tiền do anh ấy quản.”

Bí thư Tiểu Chúc hoàn toàn không ngần ngại, nhanh nhẹn ghi lại số điện thoại, rồi liếc nhìn ba người đạo diễn, thầm nghĩ may mà lúc nãy mình còn báo giá hơi cao một chút, nhưng cũng không đến mức quá đáng.

Dù sao thì, một đoàn làm phim tử tế đàng hoàng, chắc chắn sẽ kéo đến cả đống người đúng không?

Công nhân thời vụ lo hậu cần thì cần chứ?

Diễn viên quần chúng chuyên nằm đất không cần kỹ năng diễn xuất thì cũng phải có chứ?

Người nấu nước pha trà thì càng cần hơn nữa?

Rồi ăn uống, mua sắm lặt vặt…

Lúc này ánh mắt cô ta như có ánh lửa cháy rực nhìn về phía Tống Đàm, chỉ thiếu điều lắc vai cô ấy mà hét lên: “Giữ họ lại đi!!”

Xe càng lúc càng gần bãi sông, trong gió đã có chút hơi ấm, độ ẩm trong không khí cũng cao hơn, đạo diễn nhìn khung cảnh xung quanh, không nhịn được lại lẩm bẩm:

“Cảnh quay nhiều thế này mà lại đặt ở đây thì… hẻo lánh quá…”

Bí thư Tiểu Chúc lại cười: “Hẻo lánh mới hay chứ, trong làng giờ chẳng còn mấy thanh niên, quay gì cũng không sợ lộ thông tin lung tung.”

Đúng là nếu họ tới quay thật, thì đến lúc đó cũng phải dặn dò dân làng một tiếng, lúc làm việc thì hạn chế dùng điện thoại…

“Vả lại, tuy nơi này xa, nhưng giao thông lại không hề xa nhé! Anh xem đường này đi, mấy làng thiên nhiên hoang sơ đoàn phim từng tới, chắc gì đã có đường nhựa đẹp như vậy?”

“Còn điện nữa, làng tôi đang cải tạo hệ thống điện đấy, muộn nhất là c.uối tháng này thì nhà nào cũng dùng điện thoải mái không lo quá tải.”

“Chỗ ở cũng không phải lo, trong làng vừa khéo có hai homestay đang xây gần xong rồi…”

Từng lời từng điều từ miệng bí thư Tiểu Chúc tuôn ra như thể ưu thế trời ban, khiến đạo diễn không kìm được mà ngoảnh lại nhìn cô ta thêm một cái.

Phải nói thật, lúc ông ta đi gọi vốn cũng chưa chắc đã có sức thuyết phục như cô ấy!

Lại nhìn sang Tống Đàm ngồi cạnh đang lặng lẽ mỉm cười, rồi liếc thêm người lái xe phía trước, Trần Nguyên, không nói lời nào nhưng ngồi thẳng lưng, cầm lái vững vàng như thể được huấn luyện bài bản…

Ngôi làng nhỏ này, đúng là ngọa hổ tàng long!



Trong lúc trò chuyện, họ đã tới bãi sông.

Thao Dang

Gió mang theo hơi ấm và hương ẩm của nước sông, ở mảnh bãi khô nối với chân núi, một nhóm lớn đang cặm cụi trồng thứ gì đó.

Phía bên kia, những đám cỏ chăn nuôi cao lớn với lá xanh non mọc ken dày.

Xa xa, trong bãi lau khô vàng úa, từng chồi măng xanh biếc vươn lên, một con ngỗng trắng dẫn đầu cả đàn vịt bơi nhàn nhã trên mặt nước.

Dưới chân sườn núi đá, đàn dê to nhỏ đang kêu be be nhảy nhót tưng bừng, con nào cũng lông xù trắng, vàng nhạt, hay đen loang, nhảy nhót đến là vui mắt.

Trên bãi cỏ bờ sông, lũ heo, bò, dê nhởn nhơ gặm cỏ, khung cảnh yên bình thảnh thơi.

“Khoan đã, sao lại có cả heo thế kia?!”

Không chỉ có heo, mà còn là mấy con heo siêu to. Một con heo trắng mập ú ụ, một con lông nâu đỏ thì càng to khỏe, lực lưỡng như gấu.

Còn một con heo đen thân hình nhỏ gọn hơn chút, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy y như… heo rừng ấy?

Mắt đạo diễn sáng rực: “Thả rông heo, bò, dê hả? Tống tổng, mấy con này có bán không?!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com