Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1306: 44 tệ một đóa.



“Sao lại không được?”

Đạo diễn quýnh lên: “Chuyện này… chuyện này chúng ta có thể ký lại hợp đồng mà!”

“Năm ngoái chúng tôi quay một cảnh đè lên ruộng bắp của người ta, cũng tính theo giá bắp ủ chua đấy, 1500 tệ một mẫu cơ mà!”

“Cô yên tâm, đoàn phim bọn tôi là chính quy, bao nhiêu tiền thuê đến lúc đó sẽ báo cho bên sản xuất, có thể thương lượng mà.”

Vừa nói vừa thở dài tiếc nuối, bảo sao người ta còn trẻ tuổi mà đã gầy dựng được cơ nghiệp to thế này. Nhìn cái bản lĩnh này đi, chỉ hai chữ “không được” đã khiến họ lập tức đảo chiều thế lực bên A và bên B, trình độ mặc cả đúng là trên cơ hoàn toàn!

Nhưng ông ta càng thành khẩn bao nhiêu, Tống Đàm lại càng thản nhiên bấy nhiêu, còn mỉm cười nói:

“Xin lỗi, có lẽ khi ký hợp đồng lúc trước tôi nói không rõ. Thật ra tôi cũng không định cho thuê bãi sông, chỉ vì đó là phim của Lục Xuyên nên mới đồng ý.”

Nói chính xác hơn thì… là để hai homestay có thêm tí khách, nhất là chỗ của Trương Yến Bình.

Nhưng giờ homestay mới chỉ xong phần thô, theo tiến độ thì nhanh nhất cũng phải đến giữa tháng Tư mới hoàn thiện. Ký hợp đồng lúc này thì cô được lợi gì chứ?

Đạo diễn lặng thinh.

Một lúc sau, ông ta lau mặt: “Cô cảm thấy khó nói giá phải không? Không sao, cô cứ ra giá đi, lát nữa tụi tôi lên núi xem cảnh. Miễn là khung cảnh phù hợp, phía tôi có thể quyết định.”

Quả là một người có lòng!

Chỉ dựa vào vài khung hình livestream mà tìm tới tận nơi, chắc chắn mấy cảnh quay đó ông ta đã lên ý tưởng từ lâu rồi.

Thế nhưng...

Tống Đàm đột nhiên cười đầy ẩn ý: “Đạo diễn, anh chưa từng ăn trái cây nhà tôi đúng không?”

“Hả?” Đạo diễn ngẩn người: “Chưa.”

Đúng là từng mua trà của nhà cô, nhưng rất ít, lần nào cũng tranh giành mãi mới được. Còn trái cây thì...

Lúc họ biết đến livestream này thì dưa hấu cũng đã hết mùa, đúng là chưa từng nếm thử thật.

“Vậy à…” Tống Đàm gật đầu: “Năm ngoái đào nhà tôi giá sỉ là 88 tệ một cân, mỗi cân có hai quả. Nếu tính theo giá này, anh dám ký hợp đồng quay ở rừng đào không?”

Đạo diễn: …

Ông ta c.h.ế.t lặng tại chỗ!

“Là đào tiên à?”

88 tệ hai quả, trung bình một bông hoa bằng 44 tệ, ông ta nghĩ đến storyboard mình vẽ nào là tiên khí lượn lờ, gót chân nam chính khẽ chạm, cánh đào lả tả rơi trong sương sớm…

Cảnh đẹp vô cùng tận!

Nhưng giờ nghĩ lại: đẹp thì đẹp thật… mà những cánh hoa rơi đó chính là từng đồng từng tệ rơi xuống!

Tống Đàm lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải đào tiên, nhưng năm nay sẽ tăng giá nữa, có điều, nếu quay hoa, tôi vẫn có thể tính cho anh giá 44 tệ một bông, muốn ký không?”

Đạo diễn há miệng, nhưng hai ông chú phía sau đã đồng loạt kéo hai tay ông ta:

“Đạo diễn, tỉnh lại!”

“Bên sản xuất! Bên sản xuất sẽ g.i.ế.t anh đó!”

“Rừng đào chỗ nào mà chẳng có! Hoa lê thì càng không hiếm, thạch lựu càng dễ kiếm hơn… Đạo diễn, em gọi ngay cho bên lo bối cảnh, trong hôm nay bảo đảm tìm được cho anh!”

Thao Dang

Trái tim đạo diễn như vỡ vụn.

Hoa 44 tệ một bông mà ông ta dám quay, thì không bị bên sản xuất đập cho vỡ sọ đã là may lắm rồi. Nhưng lý do ông ta mê mẩn mảnh đất nhà Tống Đàm lại chính là vì tất cả các cảnh đều nằm trong cùng một khu!

Như vậy đoàn phim khỏi phải đi lại tốn kém, chính vì để tiết kiệm chi phí nên ông ta mới vội vã lặn lội tới đây đầu tiên!

Thấy đạo diễn mặt như đưa đám, Tống Đàm lại tò mò hỏi: “Anh quay phim này… hình như nguyên tác là truyện tiên hiệp hào hùng bi tráng đúng không?”

Mà bản storyboard ông ta vẽ ra thì toàn theo mô-típ tiên hiệp cổ trang thần tượng ấy nhỉ…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đạo diễn mộng tan như khói, nói chuyện cũng không còn khí lực: “Cô không hiểu đâu… Dáng khí hồi trường là mạch chính, nhưng tuyến phụ thì vẫn cần tình yêu, yêu hận, nữ phụ si tình với nam phụ, cảnh có thể ít, nhưng highlight thì nhất định phải có… Không như vậy thì thu hút được khán giả kiểu gì?”

Nói đến đây, ông ta gần như phát điên: “Bên sản xuất với tài vụ đúng là bủn xỉn! Cái này không duyệt, cái kia cũng không duyệt! Không có cảnh tình cảm cao trào, với cái ngân sách ít ỏi đó thì tôi làm sao dựng nổi sử thi tiên hiệp hào hùng?!”

Tống Đàm thì không hiểu rõ mấy chuyện này, nhưng dù sao lời từ chối cũng đã nói ra, cô nghĩ một lát rồi lại hỏi:

“Thế các anh có muốn đi xem bãi sông không? Nếu cảm thấy không hợp, bây giờ vẫn còn kịp tìm địa điểm khác.”

Đạo diễn ủ rũ như tàu lá chuối, nhưng c.uối cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo Tống Đàm.

Chỉ là sau một vòng quanh nhà, cô mới nhận ra: xe ba bánh trong nhà đều đã đi giao hàng, chiếc bán tải cũng bị điều đi rồi, bây giờ chỉ còn lại xe điện hai bánh với xe của cha cô.

Nghĩ một lúc, cô lấy bộ đàm ra gọi: “Đội trưởng Trần, phiền anh cho người lái xe đến nhà tôi một chuyến. Bên này có ba người.”

Nói xong cô quay sang bảo ba người kia: “Đợi một lát nhé, uống thêm ly trà nữa không?”

Chuyện này chẳng ai từ chối cả, ba người thậm chí rất rành đường, tự tay cầm cốc tới bình nước to bên hông, ấn vòi thêm đầy một ly.

Ông chú Bảy đứng ở cửa bếp nhìn sang, lẩm bẩm:

“Liên Hoa, lát nữa đun thêm ấm nước đổ vào. Ba người đó, mỗi người uống hết bốn cốc rồi…”

“Chậc! Nhìn cũng đâu còn trẻ gì mà không biết giữ gìn sức khỏe, tôi xem họ đêm nay có ngủ được không!”

Thím Liên Hoa cũng gật gù, quay đầu lại an ủi:

“Không sao đâu, trà c.uống lá nhà mình còn nhiều lắm, sắp có trà mới rồi, không uống thì cũng bỏ phí.”

Ông chú Bảy nghe vậy thì nghĩ: Phí chỗ nào mà phí? Đám c.uống lá trà này đem đi nấu trứng trà thì còn hơn cả mớ lá già mình cắt ra ấy chứ?

Châc!

Nhà Liên Hoa dạo này phất lên, cả mẹ chồng nàng dâu đều không biết tiết kiệm nữa rồi.



Chỉ chốc lát sau, Trần Nguyên đã lái chiếc xe điện du lịch xuống núi.

Thấy Tống Đàm, anh ta còn giải thích một câu: “Trên núi hôm nay ai cũng bận trồng cây, trồng rau, Chu Tân Vũ thì được cử đi lắp camera ở đầu đường dốc lần trước, chỉ còn tôi là rảnh.”

Tống Đàm gật đầu, chỉ về phía nhà vệ sinh: “Năm ngoái ký hợp đồng với đoàn phim, cho họ từ giữa tháng Tư đến c.uối tháng Năm quay ở bãi sông, giờ người ta đến sớm xem cảnh.”

Đoàn phim?

Trần Nguyên gật đầu, đứng một bên đợi.

Bên này, thím Liên Hoa đã bưng thêm ly trà qua: “Đội trưởng Trần, đừng chỉ đứng đó, uống ly trà đi… nước này vừa độ đấy!”

Trần Nguyên lịch sự nhận lấy, nhìn ly trà vàng khè, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Uống xong, anh ta ngẩn người.

Cúi đầu nhìn ly nước trống trơn: “Trà này…”

Chưa nói xong thì ba ông chú trong nhà vệ sinh đã lục tục đi ra:

“Uống nhiều quá, đúng là uống nhiều thật…”

“Tôi quên mang theo bình nước…”

“Đúng đấy! Lẽ ra phải đem bình đại theo…Tống tổng, có thể đi rồi chứ?”

“Đi thôi.”

Tống Đàm gật đầu, đã lên xe điện du lịch ngồi trước.

Chiếc xe trắng nhỏ này là loại sáu chỗ, lúc mua có cả loại lớn và nhỏ, Trần Nguyên chọn loại nhỏ để đưa xuống lần này. Thấy ai nấy đều đã lên xe, anh ta nhanh chóng đặt ly trà xuống, rồi nổ máy xe.

Lúc này, đạo diễn cảm khái: “Cả xe điện du lịch các cô cũng có, phong cảnh đẹp thế này mà không mở cửa du lịch thì đúng là… phí của trời!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com