Nhờ vào mạng lưới quan hệ và kho tàng tám chuyện mạnh mẽ của bác tài, khi xe vừa vòng qua rừng trúc, căn biệt thự tường trắng ngói xám hiện ra trước mắt khiến đạo diễn lập tức sáng mắt lên!
“Chắc chắn là chỗ này rồi!”
Gu thẩm mỹ không thể nào sai được!
Chỉ là… bảo dưỡng hậu kỳ hơi kém, bồn hoa trước cửa nhìn trơ trụi, cứ như viên ngọc đẹp bị sứt mẻ.
Nhưng khi đạo diễn bước xuống xe đứng trước cổng sân, cái cảm giác “ngọc có tì vết” ấy liền tan biến ngay lập tức.
Không vì gì khác, mà bởi vì cái sân này quá chuẩn kiểu nhà nông, không có cảnh non bộ, không có mái ngói chạm trổ rồng phượng, chỉ là một sân nhà quê cực kỳ, cực kỳ rộng rãi.
So với khung cảnh bên trong, hai bồn hoa ngoài cổng chẳng đáng nhắc đến nữa rồi.
Hai con mèo cam mập mạp rúc rích đi ngang qua cổng, thấy người lạ thì ngẩng đầu nhìn một cái, kêu “meo” hai tiếng mềm oặt, rồi quay đầu chạy mất dạng.
Thao Dang
Trong nhà, ông chú Bảy nghe thấy động tĩnh liền bước ra, vừa thấy ba người đàn ông trung niên mỗi người kéo theo một cái vali to tổ bố, đang lom lom ngó nghiêng trước cổng, liền hỏi:
“Các anh là…”
“Chào chú!” Đạo diễn mắt sáng rỡ: “Ở đây có phải nhà của Tống Đàm không ạ?”
“Phải rồi,” ông chú Bảy gật đầu: “Có việc gì sao?”
Trông chẳng giống đến bàn chuyện làm ăn gì cả! Ai mà đi bàn công việc lại mang theo cả đống vali to thế kia chứ?
Đạo diễn lập tức phấn khởi hẳn lên: “Là thế này ạ, bọn cháu là đoàn phim từng ký hợp đồng với cô ấy, giờ qua xem địa điểm quay có phù hợp không. Nếu ổn thì tụi cháu sẽ gọi diễn viên đến, tranh thủ mùa hoa mà quay một đợt.”
Chủ yếu là vì tranh thủ mùa hoa, chứ nếu không chuyện này hoàn toàn có thể để đạo diễn phụ trách bối cảnh đến khảo sát từ từ, đâu cần chính ông ta tự kéo theo mấy thiết bị lấy cảnh đơn giản mà đến tận nơi thế này.
Ông chú Bảy thì đúng là có nghe qua vụ này.
Nhưng…
“Sao tôi nghe nói mấy người ký là quay ở bãi sông mà? Giờ đó thì có gì đâu mà quay!”
Cũng không phải hoàn toàn không có gì, mầm non của lau sậy đã nhú cao v.út, cỏ trên đồng cỏ cũng xanh rì rậm rạp.
Chỉ là một bên đang trồng ngó sen, nhìn cảnh thì chẳng ra sao, mà tuần sau còn có mưa lớn, lấy đâu ra phong cảnh đẹp để quay cơ chứ?
Ông tuy lớn tuổi, không hiểu lắm về chuyện quay phim, nhưng nghĩ đơn giản thôi, người ta tìm đến làng quê nghèo này, chắc chắn là để tìm cảnh thiên nhiên đẹp.
Giờ thì sai thời điểm rồi!
Lời này làm đạo diễn nghệt mặt ra.
Sao ông lão này cứng nhắc quá vậy?
Đây đâu phải khu du lịch, ký hợp đồng quay ở bãi sông thì tiện thể quay mấy chỗ khác trong làng cũng là chuyện bình thường mà?
Ông ta ta còn định mở miệng nói tiếp, nhưng Ông chú Bảy đã rút điện thoại ra:
“A lô, Đàm Đàm à, nhà mình có người đến nói là muốn quay cảnh phim đó…”
Đạo diễn: …
Không hiểu vì sao, rõ ràng đây là thao tác thường lệ, vậy mà đột nhiên lại thấy… chột dạ ghê gớm.
Khi Tống Đàm về đến nhà, liền thấy ba ông chú vác ghế nhựa ngồi giữa sân, tay cầm ly trà vàng nhạt, ba cái vali to tướng dựng thẳng một bên, trông... lạ thay, lại có chút gì đó rụt rè.
Tống Đàm không nhịn được bật cười.
Sau đó cô cũng tò mò: “Muốn quay trước à? Tôi nhớ lúc trước trong hợp đồng có ghi là từ giữa tháng Tư đến c.uối tháng Năm mà?”
Hơn nữa...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù cô cũng không quá rành chuyện quay phim, nhưng một đoàn làm phim mà đi khảo sát cảnh lại chỉ có ba người thôi sao?
Đạo diễn lập tức lên tiếng: “Tống tổng, là thế này, bọn tôi đến sớm không phải để quay ở bãi sông, mà là muốn lên núi xem cảnh.”
Nhắc đến chuyên môn lại gặp đúng người, đạo diễn lập tức lấy lại phong thái, thao thao bất tuyệt:
“Là thế này, như cô biết, phim của bọn tôi là bối cảnh tiên hiệp, cần rất nhiều cảnh thiên nhiên hoang sơ, mà phối hợp với hậu kỳ sẽ tạo ra hiệu ứng tiên cảnh.”
“Lúc trước ký quay ở bãi sông là vì nơi đó hợp với một phân cảnh.”
“Nhưng hôm đó tôi tình cờ xem livestream nhà cô, thấy trên núi nở biết bao loại hoa, mấy cây đó hoàn toàn có thể dùng cho những phân cảnh khác!”
Ông ta càng nói càng hưng phấn, tay chân khoa trương, giọng đầy nhiệt huyết:
“Cho nên tôi mới vội đến xem thử, nếu được thì tranh thủ mùa hoa mà quay luôn, đoàn phim bọn tôi khỏi phải tìm thêm địa điểm khác.”
Thái độ ông ta thành thật, hai người đàn ông phía sau cũng nhìn Tống Đàm với ánh mắt thiết tha, chỉ hận không thể lập tức lao ngay lên núi.
Nhưng Tống Đàm lại nhíu mày: “Mấy anh quay phim, ý là ba người các anh tự quay mấy cảnh phong cảnh thôi sao?”
“Không không, tuyệt đối không qua loa như vậy!”
“Bọn tôi đến xem trước cách sắp xếp cảnh quay, nếu hợp lý sẽ lập tức điều động cả đoàn tới.”
Đạo diễn còn lôi ra một c.uốn sổ storyboard thật to từ túi đeo vai:
“Cảnh trên núi tôi chưa trực tiếp xem, nhưng từ livestream, tôi đã sơ phác vài ý tưởng rồi…”
“Cô xem này, trên núi nhà cô có loài hoa mộc qua dược, loài này tôi biết, chỉ cần chạm nhẹ là cánh rụng. Đến lúc đó cho nam phụ đứng dưới tán cây, bên này đặt quạt công suất lớn…”
“Nam phụ si tình cô hiểu không… từng cánh hoa rơi lả tả chính là biểu hiện cho nỗi cô đơn trong lòng anh ta!”
“Còn hoa lê nữa, cũng rất đẹp! Nhân vật nam chính của bọn tôi thuộc kiểu ‘mỹ cường thảm’, bị hiểu lầm, bị hãm hại, bị cả thiên hạ quay lưng, người mình yêu thì làm tổn thương nặng nề… Anh ấy mặc một thân bạch y hoặc hắc y, cái này phải xem hiệu ứng hậu kỳ, nhưng nhất định trên áo là tầng tầng vết m.á.u loang lổ.”
“Tóm lại, dù là bạch y hay hắc y, cánh hoa lê trắng muốt rơi phủ lên vai, anh ta vừa ho ra m.á.u vừa loạng choạng bước đi…”
“Còn nữa còn nữa! Rừng đào! Tôi thấy cây không cao lắm, rất thích hợp để nam nữ chính và dàn phụ đuổi nhau trong đó…”
“Đúng rồi, còn có một cảnh đánh nhau! Lăng ba vi bộ, đăng bình độ thủy, nhưng chúng tôi sẽ làm cảnh bước lên cành đào…”
Đạo diễn giờ đây đầu óc toàn là nghệ thuật, hoàn toàn đắm chìm trong tưởng tượng của mình:
“Lúc đó quay cận cảnh, nhân vật khẽ nhún chân, cành đào đẫm sương run rẩy, còn người thì bay lên không trung…”
Hai ông chú phía sau cũng nhập tâm theo, ánh mắt sáng ngời, cả người như bay vào cõi mộng.
“À, tôi thấy nhà cô còn trồng thạch lựu, tuy giờ chưa nở hoa nhưng không sao, đợi đến lúc hoa nở đỏ rực cả sườn núi…”
Ông ta lật sổ phân cảnh loạt xoạt, không giấu nổi sự đắc ý: “Xem đoạn này đi! Chỗ này có thể quay cảnh nam phụ si tình c.h.ế.t dưới gốc thạch lựu…”
“Cái cảm giác định mệnh ấy! Sự đối lập ấy…”
Tống Đàm im lặng gập sổ storyboard lại, mặt không cảm xúc.
Đạo diễn vô tình liếc sang, vốn dĩ đang phấn khởi vung tay múa chân, vậy mà không hiểu sao, từng tầng khí thế bỗng thu lại, c.uối cùng trở nên dè dặt hẳn.
Dè dặt mà trong lòng không khỏi nghi hoặc:
Tôi mới là đạo diễn cơ mà, chẳng lẽ tôi không phải là bên A quý giá sao?
Sao cứ thấy bị cô gái trẻ này ép vía nhỉ?
Ngay sau đó, c.uốn sổ phân cảnh tràn đầy tài hoa của ông ta được trả lại.
Dưới ánh nắng ấm áp tháng Ba, đạo diễn nghe được một câu vừa lạnh lùng vừa vô tình: