Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1304: Trồng sen lấy ngó.



Chuyện về Hà Thủy - Phương Phương c.uối cùng cũng tạo ra chút xôn xao trên mạng.

Flycam quay lén xâm phạm quyền riêng tư, bị từ chối rồi vẫn cố chấp livestream, muốn báo công an đòi bồi thường, kết quả lại là chính mình phải bồi hoàn một mớ…

Trong thời đại mà chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể gây sóng gió, những sự việc nửa khen nửa chê liên quan đến idol mạng lại càng dễ thu hút sự chú ý của dư luận…

Nhưng, tất cả những chuyện đó chẳng liên quan gì đến Kiều Kiều cả.

Đùa à!

Fan của cậu nhóc thì phòng thủ nghiêm ngặt, thấy mùa xuân đến, đồ ngon đồ đẹp ngày càng nhiều, sao có thể để fan mới đến ăn sẵn thành quả được?

Không đời nào, tuyệt đối không có chuyện đó!

Có điều, cũng có một thu hoạch ngoài dự kiến, mối quan hệ giữa Chu Tân Vũ và đồn công an thị trấn tiến triển thần tốc, nghe nói cả quá trình đều được tiếp đãi nhiệt tình vui vẻ, người ta còn bảo có chuyện gì cứ gọi…

Dù là lời khách sáo đi chăng nữa, thì mạng lưới quan hệ ở phía thị trấn trước đây vốn không mấy để ý, giờ xem như cũng có chút nền tảng rồi.

Nói gì thì nói, lỡ sau này homestay có mâu thuẫn gì, dù bà cụ Chu có đang ở trong làng, chỉ cần gọi điện thì bên kia biết đâu cũng sẽ chạy nhanh hơn một chút.

Giờ đây sông xuân nước ấm, sắp tới sẽ có trận mưa lớn, thời tiết thuận lợi thế này, nhà họ Tống lại bắt đầu lo chuyện trồng sen lấy ngó rồi.

Mùa xuân, thật là bận rộn!

May mà năm nay không cần tự mình vừa làm vừa thở hổn hển nữa, Tống Tam Thành và Ngô Lan mỗi ngày đi hết đầu núi này đến đầu kia để xem tiến độ, quan sát tình hình cây giống.

Giờ dạo xuống đến bờ sông, hai vợ chồng đúng là tinh thần phơi phới, rạng rỡ hẳn ra.

Làm nông cả đời rồi, giờ thấy ngoài đồng một màu xanh mướt mát, còn ai mà không vui cho được?

Chỉ là trồng ngó sen kiểu này thì đúng là lần đầu, Tống Tam Thành hăm hở muốn xuống ruộng thử tay nghề, nhưng vừa quay người đã bị Ngô Lan cản lại:

“Ông đừng có quậy, con gái mình chọn mấy loại sen này là để lấy hoa đẹp đấy, đắt tiền lắm, đừng có giẫm gãy.”

Tống Tam Thành thấy không phục: “Tôi làm ruộng cả đời, chẳng lẽ lại không biết trồng sen?”

Yến Nhiên đứng bên giám sát, nghe vậy thì bật cười:

“Không sao đâu dì, cứ để chú thử xem sao, cái này không khó lắm đâu, chỉ cần chú ý vài điểm là được.”

“Giờ bên bờ sông mới chỉ rút nước sơ qua cho đất hơi ẩm, chỉ cần cởi giày ra dẫm xuống là được, khá đơn giản.”

“Chứ đợi khi trồng xong, bên này bơm nước tưới, mấy hôm nữa mưa lớn nước sông dâng lên, lúc đó mà không mang ủng thì chẳng xuống nổi ruộng đâu.”

Nghĩ một chút, cô lại dặn thêm: “Lúc chú bước xuống thì cẩn thận nha, bờ sông này trước kia có nhiều củ ấu hoang, giờ trong lớp bùn vẫn còn đấy. Dạo trước bọn cháu xới đất bón phân còn thấy vài cái.”

Những củ ấu hoang này nhỏ hơn trứng c.h.i.m cút, nhưng một khi rơi xuống nước lâu ngày thì vỏ sẽ hóa đen cứng ngắc, rất sắc và nhọn, giẫm lên một cái là nguy to.

Tống Tam Thành lại cười hà hà: “Bọn nông dân già như tôi, chân có quý giá gì đâu? Hồi trước bơm nước ở ao, giữa mùa đông còn chui xuống bắt cá, ai mà chưa từng giẫm trúng mảnh chai hay củ ấu hoang chứ?”

Ngô Lan thì lại thấy lạ: “Trước giờ tôi cứ tưởng trồng sen là phải đứng trong nước mà trồng, ai ngờ không cần bơm nước vẫn trồng được hả?”

Tề Lâm vừa kiểm tra xong đám sen mới trồng, lúc này liền giải thích:

“Cả hai kiểu trồng đều được, nếu trồng trong ao thì nước không bơm khô được, trồng vậy sẽ vất vả hơn.”

Dù sao ai từng giẫm qua bùn sình rồi thì biết, chân lún xuống đất rất khó rút ra, khá là tốn sức.

“Nhưng chỗ bờ sông này của mình đang là mùa cạn, trồng thế này tiện hơn nhiều.”

Khu vực trồng sen dự kiến lần này lên tới mấy chục mẫu, vì vậy cả hai người đều túc trực ở đây, chỉ để lại Tăng Hiểu Đông lo việc trên núi.

Dù sao thì, tuy trong nhận thức của số đông, nông dân thường được cho là thật thà chất phác, nhưng bản tính con người vốn là thứ khó tránh khỏi.

Đừng thấy hai người họ còn trẻ lại là dân trí thức, chứ chuyện trồng trọt này, chưa bao giờ có thể lơ là được.

Người trong làng đặc biệt sĩ diện, nếu là vợ chồng Tống Tam Thành góp ý gì, có khi mọi người còn cười cười cho qua.

Nhưng nếu bị hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa chỉ ra chỗ này làm sai, chỗ kia chưa đúng… thì thật sự vừa mất mặt lại vừa khó chịu…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng không làm thì không có tiền!

Núi nhà họ Tống rộng như thế, hôm nay không làm, ngày mai không làm, chẳng lẽ ngày kia cũng không làm?

Thế là c.uối cùng, mọi người đành ngoan ngoãn nghe theo.

Hiện tại, kế hoạch trồng trọt từng bước từng bước được đẩy mạnh một cách có trật tự, ba người họ đúng là có công không nhỏ.

Mà đối với ba người Yến Nhiên, sau những tháng ngày thực tập bị “đập tơi tả”, giờ đây có một công việc vừa nhàn hạ lại không phải lo ăn uống, tương lai thế nào thì họ không dám khẳng định, nhưng hiện tại thì đúng là quá sung sướng!

Còn chưa tốt nghiệp đã được giáo sư Tống dẫn dắt, từng bước gắn bó với ngôi làng rộng lớn này, từ vài chục mẫu, vài trăm mẫu cho đến bây giờ đã hơn ngàn mẫu đất.

Thêm vào đó, rời khỏi sự “che chở” của thầy giáo, cả ba người lại càng tiến bộ thần tốc.

Giờ đây thiên thời địa lợi hội tụ, ngày trồng sen cũng là xem đi xem lại dự báo thời tiết rồi mới ấn định.

Dự báo cho biết cả tuần tới sẽ có mưa lớn, mưa vừa và lất phất kéo dài, theo kinh nghiệm những năm trước, nước sông nhất định sẽ dâng cao, bọn họ chính là canh đúng thời điểm này mới bắt tay vào làm.

Tống Đàm đứng bên bờ sông, nhìn khoảng đất mênh m.ô.n.g: “Chừng này người có đủ không? Hay là tuyển thêm vài người nữa đi, tranh thủ trồng xong trong hôm nay luôn.”

Thực ra cũng không quá gấp…

Nhưng nghĩ đến kế hoạch nuôi cá và nuôi lươn sắp tới, Tề Lâm nhìn đồng hồ: “Được, cô gọi người luôn đi, trước bữa trưa tôi sẽ huấn luyện sơ cho họ, chiều có thể bắt tay làm luôn.”

Còn Tống Đàm thì đầy kỳ vọng: “Đợi đến mùa hè, chỗ này chắc đẹp lắm!”

Yến Nhiên nghĩ ngợi một chút rồi chắc chắn đáp:

“Không cần đợi tới hè đâu. Sớm thì tháng Năm đã nở hoa rồi, lúc đó sẽ là cảnh tượng ‘liên diệp vô cùng bích’ đấy.”

Tống Đàm vui vẻ lại gọi điện tiếp: “Chú ơi, giống cá và giống lươn lần trước nói đó, để sau đợt mưa nghỉ một tuần rồi hãy mang đến nhé…”

Yến Nhiên: …

Không đắp đê mà đòi nuôi hết thứ này đến thứ kia, còn nuôi với số lượng lớn, cô thật sự thấy… lo lắm…



Mà lúc này, đầu thôn lại có chiếc taxi vừa chạy tới.

Vì đang gấp, đạo diễn dẫn theo hai người đến trước để xem cảnh, quay mấy đoạn tĩnh rồi mới bàn tiếp chuyện ký hợp đồng. Nếu thuận lợi mới mời diễn viên tới sau.

Chứ lỡ kéo cả đoàn mấy chục người đến mà không chốt được việc, người ta lại thấy nhân lực đã tới nơi hết rồi, tranh thủ ép giá thì toi!

Chừng đó người, mỗi ngày ăn ở đi lại là tốn tiền cả đấy!

Trong lòng đạo diễn đang lách cách tính toán, thì bác tài quay sang hỏi: “Đã vào đến làng rồi, giờ mình đi hướng nào đây?”

Ờm…

Ờm…

Câu hỏi này làm đạo diễn nghẹn họng. Lúc ký hợp đồng ban đầu có thấy ghi rõ Tống Đàm ở chỗ nào đâu chứ?!

Hơn nữa…

Thao Dang

“Sao trong làng không có lấy một bóng người thế?”

Nhà cửa trong làng đều cách xa nhau, cửa đóng then cài. Suốt cả đoạn đường, đến chó hoang cũng không thấy một con…

Yên ắng đến lạ thường!

Một lát sau, bác tài mới hỏi: “Ờm… mấy người muốn tới nhà họ Tống ở làng này đúng không? Cái nhà xây biệt thự đó?”

Họ Tống thì đúng rồi, còn có xây biệt thự hay không thì không rõ nữa.

Nhưng người ta có cả bãi sông đẹp như thế, trong nhà có biệt thự cũng là chuyện bình thường thôi nhỉ?

Đạo diễn gật đầu: “Chắc là vậy đó. Mà bác sao biết?”

Bác tài đắc ý hẳn lên: “Cánh tài xế tụi tôi hay tán chuyện, phát hiện ra từ năm ngoái đến nay, hễ ai thuê xe đến làng Vân Kiều, đều là đến tìm nhà họ Tống!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com