Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1302: Chụp ảnh.



“Chụp đi.”

Lúc này Tống Tam Thành và Ngô Lan đang bận rộn trên núi tổ chức mọi người trồng cây, trong nhà chỉ còn mỗi một trưởng bối là ông chú Bảy. Phải nói là người già thật sự khôn khéo.

Bình thường Tống Đàm đâu có khách sáo với người ngoài, mà hôm nay lại tỏ ra niềm nở với một chú công an xã thế này, ông liền hiểu ngay là tính toán cho chuyện lâu dài.

Bản thân nhà mình thì không để tâm chuyện đó, nhưng hai căn homestay sắp mở kia lại là chuyện hệ trọng. Nhà Trương Yến Bình và Tần Qân đều đã đổ hết vốn liếng vào rồi.

Toàn là con cháu nhà mình, ông chú Bảy trong lòng cũng để ý lắm chứ!

Thế nên giờ đối xử với công an Tiểu Trần càng thêm thân thiện: “Cứ chụp thoải mái đi, chúng tôi không rành mấy chuyện trang trí đâu, cậu thấy đẹp là được rồi.”

Công an Tiểu Trần gật đầu, nghĩ bụng: nhà này đúng là dễ thương ghê á!

Anh ta quay lại, bỏ nốt miếng trứng c.uối cùng vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm mãi mới nỡ nuốt xuống, rồi nhìn lại ly trà, trong lòng càng thấy đau nhói.

Rồi anh ta lấy điện thoại ra, toàn bộ tâm trí đều đặt vào cách bài trí trong nhà.

Cái bàn trà này đẹp ghê, chụp một cái.

Sofa này nhìn cũng cao cấp lắm, chụp một cái!

Tranh treo tường với phong cách này hay ghê, chụp một cái!

Công an Tiểu Trần cứ “tách tách” chụp liên tục, mà đến khi xem lại loạt ảnh thì chỉ biết thở dài sườn sượt.

Chụp nhiều thế chứ c.uối cùng anh ta chỉ muốn nhắn nhủ với cha mình mỗi một điều, làm ơn đừng dùng gạch men lát sàn và tường màu vàng chóe nữa.

Thật sự luôn, cầu xin cha đó.

Công an Tiểu Trần mê mẩn phong cách trang trí của nhà họ Tống đến tận xương tủy, đến cả khăn phủ sofa kiểu vải thô sọc kẻ cũ kỹ cũng chụp lại kỹ càng, định về sau tìm hình tra trên mạng.

Mặc dù khăn phủ đó hơi lệch tông so với tổng thể, nhưng lại tạo nên một cảm giác tương phản thú vị, hơn nữa nhìn qua có vẻ không đắt tiền.

Mà vừa đúng lúc anh ta chụp xong, Kiều Kiều đã bưng ra một dĩa khoai lang khô, Ông chú Bảy cũng đem ra 10 gói gia vị kho.

“Chú công an, chú ăn thử cái này nha!”

Kiều Kiều đầy thành ý. Khoai lang khô nhà bọn họ thật sự là ngon tuyệt! Nhưng phải ăn từ từ mới được, trước tiên bỏ vào miệng, dùng răng cửa nhấm nhấm, sau đó mới từ từ thưởng thức vị ngọt.

Nếu không gấp, một lát có thể gặm cả tiếng đồng hồ đó!

Tiếc là, người lớn chẳng ai kiên nhẫn, nên không thích ăn món này mấy.

Công an Tiểu Trần tuy đã dày dạn phong sương, nhưng lại chưa hiểu hết chiêu trò của bọn họ.

Lúc này nhìn đôi mắt long lanh trong vắt của Kiều Kiều, lại nhớ đến những gì quan sát được trên núi trước đó, trong lòng anh ta cũng mềm xuống.

Một đứa nhỏ nhiệt tình đến mức mang cả khoai lang khô ra chia sẻ, chẳng lẽ anh ta còn nỡ từ chối sao?

Thế là cầm lấy một lát, sững lại một giây, chạm tay vào thấy cứng quá chừng.

Nhưng Kiều Kiều đang nhìn chăm chú, anh ta không tiện từ chối, bèn nhét luôn cả lát vào miệng.

“…”

Răng hàm trên dưới ra sức, chẳng phải người ta nói lực cắn của con người rất mạnh sao? Sao lại không nhai nổi một miếng khoai lang khô?

Mà càng nhai lại càng thấy cứng hơn!

Lúc này, cả lát khoai lang khô mắc trong miệng, không nhai được mà cũng không nuốt nổi, anh ta lại rơi vào thế bí cực độ.

Ông chú Bảy suýt chút nữa thì bật cười.

Trứng trà còn có thể nuốt từ từ, chứ khoai lang khô thì một chút cũng không xong đâu nhé!

Ông đã thử ngậm nửa tiếng rồi, má sưng lên luôn mà nó còn chẳng mềm đi tí nào.

Lúc này ông liền rút một tờ khăn giấy ra, nói nhanh:

“Mau mau mau, nhả ra đi, khoai lang khô này không phải ăn kiểu đó đâu!”

Nghĩ một lúc, ông chú Bảy lại dặn Kiều Kiều:

“Lấy cái túi ra, gói hết chỗ khoai lang khô này cho chú công an đem về nấu cháo khoai mà ăn. Cái vị đó mới thật là ngon.”

Nói xong lại nhìn công an Tiểu Trần:

“Đừng chê nha, cái này còn ngon hơn trứng trà nữa đấy, nếu không phải vì cậu đến, tôi còn chẳng nỡ mang ra đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chỉ là cần phải có kiên nhẫn, ăn khô thì phải từ từ nhấm nháp, không có thời gian thì đem nấu cháo đi, thơm lắm.”

Kiều Kiều “ồ” một tiếng, lúc này cũng tỏ vẻ người lớn, thở dài:

Người lớn sao ai cũng vậy nhỉ? Ăn vặt mà chẳng có tí kiên nhẫn nào cả.

Công an Tiểu Trần: …



Lúc công an Tiểu Trần lái chiếc xe bóng loáng mới toanh của Tống Tam Thành chở Chu Tân Vũ quay về đồn công an xã, bên đó đã bắt đầu ghi biên bản rồi.

Chu Tân Vũ được người dẫn đi, còn anh ta thì bị hai đồng nghiệp khác kéo lại hỏi ngay:

“Sao cậu về lâu thế?”

“Nghe nói nhà đó có món bún siêu siêu ngon đúng không? Mua được chưa?”

Rõ ràng người chưa về đến nơi, mà tin đồn tám chuyện đã về trước rồi.

Công an Tiểu Trần gật đầu:

“Ngon lắm, thật sự đỉnh luôn! Cả đời này tôi chưa từng ăn bún nào ngon như vậy! Nếu không phải còn đang làm nhiệm vụ, thì có mặt dày cỡ nào tôi cũng phải xin thêm một tô nữa cho bằng được!”

“Thật không đấy? Các cậu tán quá lên rồi…”

“Nếu thật sự ngon thế, thì cần gì đi trồng trọt nữa? Giờ làm ẩm thực, chỉ cần có tay nghề là lãi to.”

“Làm ẩm thực thì mệt lắm đấy.”

Công an Tiểu Trần phất tay, rồi bắt đầu kể về dãy núi bao quanh và căn biệt thự to đẹp giữa làng.

“Người ta không thiếu tiền đâu, cậu tưởng tượng nổi không? Thuê nguyên ngàn mẫu đất, thuê hẳn hơn hai mươi bảo vệ! Mỗi người đều có camera ghi hình, còn cấp cả xe máy, xe điện, xe du lịch…”

“Còn có đồng phục, năm loại bảo hiểm và quỹ nhà ở đóng đầy đủ, vậy mà lương vẫn nhận tay 4 ngàn, bao ăn bao ở…”

Mấy công an xã ngồi đó đồng loạt xuýt xoa đầy ngưỡng mộ:

“Bao ăn bao ở, bảo hiểm đầy đủ mà còn được 4 ngàn? Mẹ ơi!”

“Nghe xong thấy muốn nghỉ việc qua làm luôn ấy.”

Chứ còn sao nữa, lương bọn họ được bao nhiêu đâu? So ra cũng chỉ hơn mấy nhân viên hành chính xã mới vào được tí, mấy người đó lương chỉ có hơn 2 ngàn, thực nhận chưa chắc đã được đến mức đó.

Công an Tiểu Trần trong lúc lái xe đã tranh thủ tìm hiểu không ít, mà Chu Tân Vũ cũng chủ động kết thân, hai người nói chuyện suốt cả đường, những gì cần biết thì cũng rõ ràng rồi.

“Thôi đi.” Công an Tiểu Trần lại thở dài:

“Người ta tuyển người có tiêu chuẩn cả đấy.”

Anh ta hất cằm chỉ sang Chu Tân Vũ trong phòng bên:

“Biết mấy bảo vệ đó là ai không?”

“Ai cũng là bộ đội xuất ngũ.”

“Hơn nữa đều là thương binh xuất ngũ.”

“Nghe nói do cấp trên cũ giới thiệu đến. Thật sự mà so thì chúng ta không ăn lại người ta đâu!”

Câu này vừa ra, mọi người nhìn lại thân hình mỗi lúc một phì ra của mình, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ.

“Không đúng mà! Thương binh xuất ngũ lẽ ra được đãi ngộ tốt mà? Sao còn phải làm bảo vệ?”

Cái này thì công an Tiểu Trần cũng đã hỏi rồi:

“Mấy người đó hoàn cảnh gia đình không tốt, lúc đó buộc phải lấy tiền trợ cấp để về cứu nhà… hết cách. Nhưng phụ cấp hàng năm vẫn có.”

Ồ…

Ai làm công an xã ở vùng quê này cũng đều không phải xuất thân giàu sang gì, càng sống gần nông thôn thì càng hiểu: nghèo thật sự là một chuyện quá gian nan, ai nấy đều cảm khái, cũng hoàn toàn ghi nhớ cái tên “nhà họ Tống ở làng Vân Kiều.”

Nhưng mà…

“Tôi lên mạng tra hai streamer kia rồi, đúng là cũng có kha khá fan thật. Nhưng thấy có người bảo nhà họ Tống có một đại streamer triệu fan… là ai nhỉ?”

“Chỗ mình mà cũng có đại streamer à?”

“Streamer lớn cái gì?”

Thao Dang

Đang nói dở thì Trưởng đồn đột nhiên bước vào.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com