Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1301: Công an Tiểu Trần ăn trứng trà.



Tống Đàm rốt c.uộc cũng không nhịn được mà bật cười: “Chắc chắn rồi, khu đồi trà đó chúng tôi đã thuê trọn, còn dựng cả hàng rào bao quanh nữa.”

Cô chỉ vào hàng rào bên cạnh cao đến hơn ba mét, khiến công an Tiểu Trần bên cạnh tấm tắc khen không ngớt: “Được đấy được đấy! Tuy tốn tiền, nhưng thực sự là yên tâm!”

Mà đúng là cũng tốn tiền thật.

Nhưng nghĩ lại, người ta còn thuê luôn cả ngọn núi này rồi, chắc cũng chẳng quan tâm đến chút tiền ấy.

Lạ thật, sao không nghe nói là có nhà đầu tư lớn nào tới làng Vân Kiều nhỉ? Nếu thật có thì cấp trên ít nhiều cũng phải nhắc qua chứ.

Hà Thủy - Phương Phương ngồi trong xe, lúc này thấy Tống Đàm nói cười vui vẻ với công an, trong lòng càng thêm bực bội!

Anh ta từng livestream cảnh công an ăn uống khi đang làm nhiệm vụ, người ta còn chẳng để ý, rõ ràng là có chỗ dựa cứng rắn! Lúc này dù bực, anh ta cũng không dám nhắc lại chuyện khiếu nại nữa.

Vẫn là nên nghĩ xem phải xử lý vụ phạt như nào thì hơn.

Nhưng mà xe công an không đủ chỗ cho từng ấy người, Chu Tân Vũ bèn nói với Tống Đàm: “Xe không đủ chỗ, tôi dẫn Tiểu Viên đi riêng được không?”

Tiểu Viên là một người khác trong đội có bằng lái, mới lấy chưa lâu, Tống Đàm vẫn còn nhớ. Lúc này cô gật đầu: “Mới lấy bằng, bảo cậu ấy lái chậm thôi, không cần vội.”

“Không cần đến nhiều người thế đâu…”

Công an Tiểu Trần hơi thắc mắc, mấy người đã ngồi sẵn trong xe cũng quay lại nhìn.

Thấy thế, Chu Tân Vũ dứt khoát tháo găng tay, để lộ cánh tay gắn tay giả màu tiệp da: “Tôi không lái xe được.”

Công an Tiểu Trần ngây người.

Ba người trong xe cũng sững sờ.

Không lái được xe, mà vẫn đi làm bảo vệ, lại còn dẫn theo cả một nhóm người…

Mọi ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn sang, liền thấy từng gương mặt đáp lại bằng nụ cười điềm nhiên.

Mãi một lúc sau, công an Tiểu Trần mới nói: “Vậy để họ đi trước, lát nữa tôi lái xe đưa anh…”

“Chu Tân Vũ.” Chu Tân Vũ đưa tay ra bắt.

“Được!” Công an Tiểu Trần bắt tay anh ta, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Để tôi chở anh đi, tiện tôi cũng có chút việc.”

Về phần cái “việc” đó là gì, ai cũng biết cả.



Lúc lên núi thì vội vàng, giờ xuống núi, công an Tiểu Trần há hốc miệng kinh ngạc khi thấy căn biệt thự hiện ra sau rừng trúc.

“Lúc nào mà xây thế? Đẹp ghê á!”

Ai chà, từ sau khi làng Vân Kiều có bà cụ Chu hay đi khiếu nại, họ đều lười qua đây làm việc, may mà nơi này đủ xa, cũng không thường xuyên phải đi ngang.

Vậy mà mới không đến bao lâu, sao giờ lại mọc ra cả biệt thự rồi?

Tống Đàm bật cười: “Xây cũng gần năm rồi… Bây giờ trong thôn còn hai căn homestay đang xây nữa, chờ xây xong tổ chức tiệc, công an Tiểu Trần các anh nhất định phải tới chơi nhé!”

Đúng vậy, đây chính là lý do hôm nay cô cố tình tốn công nói chuyện nhiều như vậy.

Quan huyện không bằng người quản gần, tuy bây giờ cô không quá để tâm, nhưng sau này homestay khai trương, có người tới nghỉ lại, xây dựng mối quan hệ tốt cũng là việc cần thiết.

Huống hồ nhỡ có người hỏi đường ở trấn, công an Tiểu Trần mà có thể buột miệng nói ra tên hai căn homestay này, nghe thôi cũng thấy đáng tin lắm chứ!

Tống Đàm vừa sai Kiều Kiều mang trứng trà ra, vừa cảm thấy lo lắng nhè nhẹ.

Vì cái nhà này, cô đúng là đã nghĩ quá nhiều rồi.

Nồi trứng trà trong bếp mỗi ngày đều có, nhưng thời tiết mới chỉ vừa ấm lên, mấy con gà vẫn chưa đẻ hăng cho lắm, nên mấy quả trứng này vẫn là mua về.

Hiện giờ Kiều Kiều thò tay vào nồi nước kho đục đục, cũng chỉ vớt ra được ba quả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông chú Bảy thì muốn hóng hớt chuyện đời, liền cầm trứng kho đi ra ngoài:

“Lại đây lại đây, công an Tiểu Trần phải không? Nếm thử trứng kho của nhà tôi đi, cái vị này á, hết sảy luôn!”

“Hồi trước đem bán ngoài kia, một hai chục đồng một quả đấy!”

Câu này vừa nói ra, tay công an Tiểu Trần đang cầm trứng run bần bật. Anh ta nhìn ông cụ trước mặt, hiền lành phúc hậu mà nói chuyện sao cứ… khoa trương thế?

Nhưng đối phương nhiệt tình mong chờ anh ta nếm thử, công an Tiểu Trần vẫn đưa tay nhận lấy, nhanh nhẹn bóc vỏ, rồi lơ đãng nhét vào miệng.

!!!

Lúc ăn, thật ra trong lòng anh ta vẫn còn đang tưởng nhớ tô bún hồi trưa, cũng chẳng mong chờ gì vào quả trứng trà này.

Thao Dang

Thế mà vừa cắn một miếng, liền biết đây là loại ngon hẳn ra, hoàn toàn khác với mấy quả bán ngoài chợ.

Nhưng vấn đề là…

Một miếng ăn cả quả, mắc nghẹn rồi! Ngon quá mà nghẹn mất rồi!

“Nhổ ra, nhổ ra đi!” Ông chú Bảy “bôm bốp” vỗ lưng anh ta, miệng liên tục giục.

Nhưng trứng trà ngon như vậy, ai mà nỡ nhổ chứ! Trưa nay bị sặc bún đã đủ khổ lắm rồi!

Thế là mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn công an Tiểu Trần bị nghẹn đến đỏ mặt tía tai, cổ cứng ngắc, cố gắng nuốt từ từ xuống cổ…

Nhưng anh ta nghẹn đến mức không mở miệng ra nổi!

c.uối cùng vẫn là ông chú Bảy vội vã múc nước trà cặn trong ấm, tìm cái ống hút cắm vào, lúc này anh ta mới chậm rãi nuốt được quả trứng trà xuống.

Dù vậy, chuyện đầu tiên công an Tiểu Trần làm sau khi thở được, chính là hỏi ông chú Bảy: “Nhà mình còn trứng trà không ạ?”

Ông chú Bảy hất cằm chỉ tay anh:

“Còn đúng hai quả trong tay cậu đấy.”

“Nhưng còn ít gói gia vị kho, mua trứng sẵn không lời đâu, hay là cậu mua gia vị về tự nấu nhé? Cứ nấu chín, đập vỏ rồi om qua đêm là được.”

“Một gói 20 tệ, nếu không phải cậu là công an Tiểu Trần thì chúng tôi cũng không bán đâu! Nhưng mà một gói nấu được 20 quả trứng đó.”

Nghe xong thấy lời quá đi chứ!

Công an Tiểu Trần vừa gặm trứng vừa “ừ ừ” gật đầu, càng ăn càng thấy ngon, nghĩ tới nghĩ lui, xòe bàn tay: “Lấy 10 gói!”

Ông chú Bảy chẳng thấy ít, ngược lại còn cười hớn hở gật đầu: “Được! Mười gói đủ dùng lâu lắm… mà cũng hết hàng rồi, ăn hết thì hè lại tới mua nhé.”

Thuận tiện còn giục: “Uống miếng trà đi! Trà nhà tôi mới là đỉnh đấy! Công an trên thành phố cũng mua đó!”

Nhưng mà mọi người cũng chỉ là công chức bình thường, mỗi lần đều là góp tiền mua một hai lạng rồi uống dè chừng, Tống Đàm cũng vui vẻ bán, xem như là ôn lại ký ức bày quầy bán hàng hồi trước.

Công an Tiểu Trần vừa nghe liền vội nâng chén trà lên, còn chưa uống thì đã nghe ông chú Bảy nói: “Nhưng trà thì không bán, không có hàng.”

Công an Tiểu Trần cười đáp: “Không sao, cháu cũng không thích trà lắm…”

Nụ cười của anh ta biến mất rồi!!!

Nhìn chén trà, lại nhìn ông chú Bảy: “Trà không bán ạ?”

“Ừ.” Ông chú Bảy rất thích nhìn dáng vẻ này của người ta, cười híp mắt: “Ừ, không bán.”

Đồng thời còn gọi Kiều Kiều: “Kiều Kiều à, lấy cho chú công an ít khoai lang khô đi… lại đây, công an Tiểu Trần, vào nhà ngồi chơi chút nào!”

Công an Tiểu Trần ủ rũ nhìn chén trà, lại nhìn quả trứng trà c.uối cùng, nghĩ tới cái gọi là khoai lang khô kia, c.uối cùng đành theo ông chú Bảy bước vào phòng khách, nửa muốn nửa không.

Sau đó lại bị bất ngờ thêm phát nữa: “Nhà mấy người, trang trí đẹp quá!”

Không phải kiểu xa hoa sang trọng, mà là thực sự đẹp, kiểu đẹp dễ chịu. Cảm giác tổng thể hoàn toàn khác với mấy căn nhà tầng ở nông thôn người ta hay xây, khiến anh ta hứng khởi hẳn lên:

“Tôi chụp một tấm được không? Cha tôi đang tính xây nhà, tôi muốn kêu ông ấy làm phòng khách giống vậy.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com