Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1298: Giải quyết từ cơ sở. (1)



Cùng lúc chiếc xe ba bánh 7 sắc màu với mái che trắng muốt hình mây của Kiều Kiều lắc lư tiến đến gần, trong phòng livestream của Hà Thủy - Phương Phương chỉ thấy đám bảo an đồng loạt bật dậy khỏi mấy tảng đá, ánh mắt rạng rỡ ùa về phía bên đường.

Còn vọng lại những lời bàn tán lác đác.

[Mình nói thật đấy, nếu muốn bán hàng thì làm cho đàng hoàng đi, rốt c.uộc là bún nhãn hiệu gì vậy?]

[Đúng đó, streamer hỏi giúp tên thương hiệu cái coi?]

[Cần gì streamer hỏi? Tôi đoán đây là màn collab có kịch bản thôi… Nhưng bên kia che tên cũng kỹ quá đó, hot streamer triệu follow rốt c.uộc là ai vậy?]

[Không giống kịch bản đâu, thấy rõ xung đột mà.]

[Phải đó, drone bị chó cắn hỏng luôn rồi, đồ đó đâu rẻ.]

[Thôi bỏ mấy chuyện đó qua một bên, tui chỉ muốn biết là bún hiệu gì, streamer quay sát tí đi.]

[Lại gần tí, tui donate liền.]

Bình luận càng lúc càng sôi nổi, đề tài lại tiếp tục lệch hướng, khiến Hà Thủy - Phương Phương không khỏi bực dọc.

Lại gần là chuyện không thể, không phải vì sợ, mà vì, cho dù là loại bún gì đi nữa, người ta cũng chưa từng thuê họ quảng cáo, họ đi quảng bá miễn phí chẳng khác nào tặng lưu lượng cho người khác à?

Không đời nào.

Còn khi xe của Kiều Kiều đến gần, cô ta vừa nhìn rõ thì mắt sáng rỡ, lập tức cao giọng hô:

Thao Dang

“Thấy chưa! Xe công an tới rồi kìa!”

Tống Đàm liếc cô ta một cái, giọng đầy hàm ý:

“Thấy rồi, có mắt thì ai mà không thấy?”

“Với lại từ trấn chạy xe lên đây mất có mười mấy hai mươi phút, tôi còn tính sẵn thời gian cho người mang cơm tới rồi, giờ cô mới biết à?”

Câu sau cô không nói ra, nhưng ánh mắt thì như viết rõ năm chữ lớn.

[Cô bị ngu à?!]

Không cần lên tiếng cũng đủ chọc hai người kia tức đến nghẹn họng!

Đúng lúc đó, Kiều Kiều vừa dừng xe chưa kịp chào hỏi các anh bảo an đã cảnh giác nhìn sang hai người kia:

“Chị ơi, là họ gây chuyện đúng không?”

Cậu nhìn mấy tô bún trong thùng xe, giậm chân đầy tức giận:

“Không cho họ ăn.”

“Không cho chứ sao,” Tống Đàm đã tiện tay bưng một tô lên: “Còn dư thì để Tứ Bảo ăn cũng tốt, cho họ chẳng phải uổng phí sao?”

Rồi cô khẽ nhướng cằm về phía chiếc xe công an vừa đỗ lại: “Mỗi lần có người báo án ở đây thì thường là hai anh công an lên, chị chuẩn bị sẵn phần cho họ đấy. Giữa trưa nắng, nhỡ đâu người ta còn chưa kịp ăn gì.”

Hai viên công an vừa bước xuống xe chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện đã nghe câu này, khỏi phải nói, lòng lập tức thấy ấm áp vui vẻ.

“Khụ.” Một người vẫn giữ vẻ nghiêm túc, lên tiếng: “Giải quyết tranh chấp, tạm thời không ăn. Ai là người báo công an?”

“Là tôi.” Phương Phương lập tức giơ tay, tay còn lại cầm giá đỡ điện thoại chạy về phía công an, định mở miệng giải thích.

Nào ngờ ngay lúc ấy, một anh bảo an chen vào trước mặt cô ta, tay cầm tô bún to tướng, cười toe toét với công an: “Nếm thử đi ạ, bún nhà tự làm đấy, biết các anh đến nên bọn tôi chuẩn bị dư hai tô.”

Anh công an trẻ còn đang định lịch sự từ chối, dù gì đang làm nhiệm vụ mà ăn uống của đương sự thì cũng không ổn lắm.

Nhưng vừa hé môi, một làn hương cay nồng từ ớt dầu hòa cùng mùi thơm ngậy của nước hầm sườn ập tới, khiến anh ta há miệng mà không nói được câu nào, nuốt ngay một ngụm nước bọt trước đã.

Anh bảo an vẫn vô tư đưa tô bún ra: “Thật không ăn hả? Để lát mang xuống núi là bún bị nở cứng mất đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ừ ha!

Hai người nhìn chằm chằm vào cái tô bún to, bún ngon như vậy mà để lâu nữa là trương lên mất, đúng là lãng phí lương thực, không thể chấp nhận nổi!

Hơn nữa, quy định là c.h.ế.t, người là sống, lý ra ăn vài miếng bún cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Họ là công an cơ sở xử lý vụ việc ở vùng quê, chủ yếu là linh hoạt, nếu làm căng quá thì lại chẳng giải quyết được gì.

Đủ kiểu suy nghĩ xoay vòng trong đầu, hương thơm cứ lớp này đến lớp khác lan tỏa, khiến cả hai gần như đứng không vững, c.uối cùng đành cố giữ vẻ mặt nghiêm túc:

“Vậy thì cảm ơn bà con trước…”

Anh ta nhìn Kiều Kiều rồi lại nhìn Tống Đàm, mặt hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng:

“Cảm ơn mọi người nhé.”

“Nhưng, chuyện thì vẫn phải xử lý, ai là người báo công an vậy?”

“Là tôi…” Phương Phương giọng đã yếu xìu.

Người ta còn đang cầm tô bún ăn ngon lành, liệu còn công bằng để xử lý không?

Nghĩ đến đây, cô ta vội dựng giá điện thoại lên một bên:

“Các anh công an, tôi đang livestream đây, không yêu cầu gì nhiều, chỉ mong mọi việc được xử lý công bằng thôi.”

“Phụt… khụ khụ khụ khụ!”

Một công an lập tức sặc một miếng bún, ho sù sụ, nhưng phản ứng đầu tiên của anh ta lại không phải nhìn cái điện thoại của Hà Thủy - Phương Phương, mà là cúi đầu nhìn chỗ bún văng ra, nét mặt tiếc nuối và bất lực.

Cái dáng vẻ đó khiến hai streamer nghi ngờ nếu mình không lên tiếng sớm, liệu có khi đối phương cũng áp dụng “quy tắc ba giây” không đây.

(Nếu đồ ăn rơi xuống đất, đừng lo, trong vòng ba giây nhặt lên thì vẫn còn ăn được.)

Hai người nhìn nhau đầy nghi hoặc, nhưng trong lòng thì lại hả hê, dù gì cũng đang livestream, chắc người ta không đến mức cư xử bạo lực hay thiên vị trắng trợn đâu nhỉ?

Nhưng viên công an kia không vội nhìn họ, ngược lại lại nhanh tay gắp thêm một đũa bún nữa, hút lấy hút để một miếng dài tươm.

“Xì hì hì…”

Bún nóng hổi cùng nước hầm sườn đậm đà vừa vào miệng, đối phương bật ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn, lúc này mới như sực tỉnh:

“Xin lỗi nhé, xin lỗi…”

Lời xin lỗi này là chân thành thật sự, vì trước đây chưa từng ăn món bún nào ngon như thế này, đúng là quá… quá…

Miêu tả thế nào đây?

Hai người nói không nên lời, chỉ thầm nghĩ lát nữa quay về phải hỏi cho ra, bún này có bán không?

Nếu có bán thì kiểu gì cũng phải vác về cả bao tải!

Nhưng giờ vẫn đang trong lúc làm việc, lại còn bị nhắc đến chuyện livestream, mà livestream thì phiền phức thật! Cả hai chỉ đành cười trừ:

“Hồi nãy vội quá chưa kịp ăn gì, giờ thật sự đói quá nên ăn đỡ vài miếng… xin lỗi nha, nào, giờ mình vào việc chính đi.”

Anh công an lớn tuổi hơn gom hết ý chí mới đành lòng đặt tô bún cẩn thận lại lên xe ba bánh.

Xong còn dùng cùi chỏ huých huých đồng nghiệp bên cạnh, mới bắt đầu vào vai công chức nghiêm túc:

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Là cô báo công an đúng không? Nào, nói rõ chuyện đi…”

Hà Thủy - Phương Phương tức đến nghẹn họng!

Quay lại nhìn bình luận trong livestream, rõ ràng số lượng người xem đang tăng vọt, vậy mà từng dòng từng dòng comment cứ khiến cô ta thấy lạnh người…


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com