[Công an đang xử lý mà còn ăn đồ của bên kia, chắc chắn sẽ bị kiện cho xem.]
[Người phía trên chưa từng bước chân vào xã hội à? Biết cái gì gọi là “cơ sở” không? Từng thấy xử lý vụ việc ở xã trấn bao giờ chưa?]
[Chỉ có mình anh biết nhiều đấy! Dù sao cũng không hợp quy định, chắc chắn sẽ bị kiện…]
[Không phải chứ, streamer chẳng ra gì cả! Tôi chỉ muốn hỏi mỗi cái bún, sao cứ lòng vòng mãi thế, chỉ thấy người ta ăn.]
[Đừng nói nữa, nhìn là biết thật sự rất ngon! Cả đám đang ăn mà im như thóc]
[Aaaa thật ra là ngon tới mức nào vậy? Tôi cũng muốn thử, nhanh đưa link đi!]
[Cười xỉu, đăng link là mua được à? Đây là nhà của Kiều Kiều đó! Trong lòng tôi mọc hẳn một cây chanh luôn, tại sao người được ăn lại không phải là tôi.]
[Gì mà Kiều Kiều, Kiều Kiều hoài, Tôi vừa mới lượn một vòng trên nền tảng livestream, tìm mấy từ đồng âm mà chẳng ai là người đó cả.]
[Hehe, không nói cho mà biết đâu!]
Hà Thủy - Phương Phương tức điên lên!
Rõ ràng chỉ mới trôi qua một lúc, cái drone bị chó cắn nát của mình đã không còn ai quan tâm, ngược lại tất cả đều dán mắt vào cái món bún c.h.ế.t tiệt kia.
Gió thổi qua mang theo mùi thơm nức mũi, cô ta cũng vô thức nuốt nước bọt, nhưng vẻ mặt vẫn đầy cảnh giác. Sau đó chỉnh lại điện thoại, sợ lát nữa không quay được quá trình xử lý của phía công an.
“Được rồi, kể xem nào, chuyện là sao?”
Công an mở lời.
Phương Phương há miệng, lại há miệng, nhưng vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bạn trai cô ta nhắc nhẹ bằng cùi chỏ, Phương Phương vẫn lúng túng không nói nên lời.
Nghĩ một hồi, c.uối cùng nam streamer bước lên một bước:
“Chào đồng chí công an, tôi với Phương Phương là người báo án. Chúng tôi đang chơi trên núi, thấy phong cảnh đẹp nên livestream chút, ai ngờ bên kia lại nói chuyện không khách sáo, rồi còn cho chó cắn nát máy bay không người lái của tụi tôi.”
Anh ta vừa nói vừa đưa ra một hộp đầy mảnh vỡ: “Các anh xem nè.”
Phương Phương đúng là bạn gái lâu năm, phối hợp vô cùng ăn ý, không cần bàn bạc cũng rõ ý nhau.
Chiếc drone bị cắn nát bét, trông chẳng còn giá trị sửa chữa gì.
Công an cũng tò mò:
“Cái này ai cắn vậy? Răng khỏe thật đó!”
“Tôi biết! Tôi biết!”
Kiều Kiều nhanh nhảu giơ tay: “Là Tứ Bảo cắn đó!”
Cậu nhóc tránh sang một bên, để Tứ Bảo ngoan ngoãn bước ra, ngẩng cao đầu tỏ vẻ hiền lành vô hại và chững chạc.
“…”
Hai công an im lặng.
Một lát sau, họ hỏi:
“Nó cắn thế nào? Là anh để drone ở đó, rồi nó tới cắn nát à?”
“Không phải!” nam streamer lập tức kích động:
“Lúc đó tôi đang livestream bằng drone, tên kia…” anh ta chỉ vào Chu Tân Vũ:
“Hắn giật lấy điều khiển từ tay tôi, rồi khi drone hạ thấp xuống, con ch.ó lao đến, nhảy thật cao, cắn một phát nát luôn drone!”
Anh ta kể lại với đầy phẫn uất, nhưng Tứ Bảo chỉ nghiêng đầu tỏ vẻ ngây thơ. Mọi người vừa tưởng tượng ra cảnh đó, viên công an trẻ suýt nữa thốt lên:
Bay nhảy, phi thân cắn hạ máy bay, nghe mà chất vãi!
Kiều Kiều bên cạnh tự hào khoe:
“Tứ Bảo nhà tôi có thể nhảy cao tới hơn 4 mét lận đó! Siêu lợi hại luôn!”
“Gâu!”
(Tứ Bảo phụ họa theo.)
Không hiểu sao, phòng livestream đang hóng chuyện mà cũng bật cười thành tiếng.
[Hahahahaha đúng là siêu đỉnh thật!]
[Không hiểu sao tự nhiên không còn xót cái drone nữa.]
[Ái dà, hồi nãy quên chụp lại cảnh nó nhảy, nhảy cao lắm luôn đó!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Không phải tôi nói đâu, Hà Thủy anh nói chuyện quá tránh né rồi đó, rõ ràng người ta ngăn cản rất lịch sự mà.]
Thao Dang
[Chuẩn luôn! Dùng văn phong cổ điển để bóp méo sự thật à?]
[Sao? Thế nào? Công an ăn hai miếng bún nhà người ta, rõ ràng là quen nhau rồi, Hà Thủy nói kiểu vậy thì đã sao?]
[Không ai thấy kỳ kỳ với cách nói của cậu trai kia à? Nghe cứ như đang làm nũng ấy.]
[Người trên kia đừng có nói bậy, cái gì mà làm nũng?]
[Phải đó! Cãi nhau thì cứ cãi, lôi Kiều Kiều nhà chúng tôi ra làm gì?]
[Kiều Kiều từ nhỏ bị bệnh, tâm lý không phát triển bình thường, các người không thể cứ thế mà bắt nạt cậu ấy được.]
Câu nói này vừa lên sóng, cả phòng livestream đều chấn động.
À há!
Lằng nhằng nửa ngày, hóa ra cái gọi là streamer triệu fan kia chính là cậu nhóc Kiều Kiều, mà càng đau đầu hơn là… cậu ấy lại có vấn đề về nhận thức.
Chẳng cần nói đến chuyện ai đúng ai sai nữa, gặp phải trường hợp này, người ta cũng chột dạ chứ sao!
“Khụ!” Một công an lại liếc nhìn bát bún to đặt trên xe, cố gắng thu lại tâm thần:
“Đừng lảng sang chuyện khác, tiếp tục đi.”
Những gì cần nói thì Hà Thủy cũng đã kể xong, mấy chiêu ngôn từ quanh co giờ cũng không vắt ra được gì nữa, bản thân anh ta cũng bắt đầu cảm thấy bí từ.
May mà Phương Phương vẫn giữ được chút lý trí, vội tiếp lời:
“Máy bay không người lái bị phá hỏng, bọn tôi yêu cầu đền bù, họ không chịu, ngược lại còn đòi bọn tôi bồi thường tổn thất tinh thần, phí tổn thất công việc linh tinh…”
Vị công an lớn tuổi hơn lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng gật đầu ra hiệu đối phương cứ tiếp tục, khiến Hà Thủy - Phương Phương cảm thấy được khích lệ, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại toàn bộ câu chuyện.
Nào ngờ công an ở cơ sở tuy không dám nói trí tuệ cao siêu gì, nhưng toàn là cáo già dày dạn kinh nghiệm, vụ việc là chuyện gì, nhìn một cái đã biết rõ mười mươi.
Nhìn hai người này nói như s.ú.n.g liên thanh, giọng thì đầy phẫn uất, mà khí thế lại thiếu vững chắc, kể cả lúc nói cũng chẳng đưa ra được bằng chứng xác đáng nào, nào là máy bay, nào là đền bù.
Cảm xúc thì coi như đạt yêu cầu.
Nhưng phía bên kia thì sao? Người ta đang ăn uống, đầu cũng không buồn ngẩng lên, “sì xụp sì xụp” ăn ngon lành, ấy, cái món bún này!
Kéo đề tài về lại, nhìn qua hai bạn trẻ bên kia, một người vui vẻ dỗ chó, trông không giống người bình thường lắm. Người còn lại thì nhàn nhã nghe, chẳng có chút nào gọi là lo lắng.
Nhìn cái thế cục này, cũng đủ biết ai mới là người nắm phần lý.
Công an hỏi xong:
“Nói rõ rồi chứ? Không có gì bổ sung nữa nhỉ?”
Hà Thủy - Phương Phương gật đầu, nhân tiện lại liếc nhìn lượt xem, trong ánh mắt lộ ra chút đắc ý khó giấu.
Phía đối diện, công an nhìn sang Tống Đàm:
“Bên các cô ai nói một chút đi?”
“Không cần nói.”
Chu Tân Vũ đã ăn xong, vừa húp nốt ngụm canh c.uối cùng vào bụng, cả người tràn đầy thư thái, lúc mở miệng càng thêm vững tin:
“Bọn tôi mang theo máy ghi hình, toàn bộ quá trình đều có, muốn xem không?”
Công an: ??
Ủa? Rốt c.uộc ai mới là công an vậy?
Ngay cả Hà Thủy - Phương Phương cũng sững sờ:
“Các người sao lại có thứ đó?!”
Thì có gì lạ đâu?
Mới huấn luyện xong được bao lâu, Trần Nguyên đã nộp đơn xin mua vài cái này, nói là dân làng mà giở trò thì dễ giải quyết hơn…
Chu Tân Vũ liếc nhìn cô ta một cái, vẻ mặt thản nhiên đầy bất cần:
“Bọn tôi sống ở làng này, chỗ này mà có người la lối, lăn lộn, cởi đồ thì cái gì cũng có, còn hơn hai người đấy.”
Hà Thủy - Phương Phương…
Ý gì? Ý gì? Ý anh ta đang coi thường người ta sao?!
Chu Tân Vũ lại bồi thêm:
“Vả lại, drone của các người chưa xin phép, lại dám bay loạn quay phim trong khu đất riêng, bị ngăn lại mà vẫn cố livestream tiếp…”
“Các người không sợ phạm pháp, thì tôi hợp pháp dùng thiết bị ghi hình có gì mà không được?”