Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1297: Quả dưa lớn và những suy đoán. (2)



Mọi người tranh luận một hồi, rồi đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác.

[Hừm…]

[Chẳng lẽ là thương binh xuất ngũ?]

[Nếu thật là vì thương tật mà rút quân, thì tôi nói hai khả năng: một là được chính phủ sắp xếp công việc, mà nếu vậy thì nơi này rất có thể không chỉ đơn giản là đất tư nhân đâu.]

[Khả năng thứ hai là chọn lĩnh trợ cấp cao hơn, không cần sắp xếp công việc, nhưng kiểu đó thì quốc gia cũng sẽ chu cấp.]

[Tiếp theo, nếu trong hoàn cảnh đó mà vẫn sẵn lòng đến nơi này làm bảo an bình thường...]

[Càng nghĩ càng thấy rợn người!]

[Bạn viết dài, nhưng có lý lắm.]

[Streamer kiểm tra lại cho chắc đi, không thì thôi, nhận sai còn hơn.]

[Thật ra thì mình cũng sai mà, xin lỗi tử tế cho xong chuyện.]

[Không ngờ lần đầu vào phòng livestream lại gặp chuyện lớn thế này... hồi hộp thật.]

[Đừng hồi hộp quá, cẩn thận không là livestream cũng bay màu luôn đấy.]

Mấy dòng bình luận này khiến tim Hà Thủy - Phương Phương đập loạn cả lên. Vừa rồi còn bao nhiêu người hùa theo hóng chuyện, giờ vừa nhắc đến mấy chuyện đó là ai cũng im re.

Thậm chí người lên tiếng đều là khuyên họ nên nhận thua.

Nhưng nếu giờ mà nhận...

Hai người nhìn nhau, lại liếc sang lượng người xem đang tiếp tục tăng vọt, lập tức ăn ý lấy điện thoại ra nhắn tin cho nhau.

Tóm lại là!

Lưu lượng từ trên trời rơi xuống này, nhất định không thể bỏ lỡ!

Nhưng sau khi nhắn tin xong, ánh mắt của cả hai lại không hẹn mà cùng đổ dồn về phía tay và cổ chân của đám người kia, trong mắt đầy nghi hoặc và dò xét.

Đúng lúc ấy, Tống Đàm thấy được cảnh này thì lập tức không vui.

Cô cúi đầu xem giờ, từ lúc báo công an cũng đã được một lúc, theo quy định về thời gian hiện nay, chắc cũng gần đến rồi.

Cô liền gọi điện: “Kiều Kiều, chị gửi định vị cho em, lát nữa mang cơm trưa lên giúp chị nhé?”

“Ừ, còn có mấy anh bảo an nữa, tổng cộng 11 người, nhưng em mang 13 tô đi nha.”

“À đúng rồi, cơm ở nhà ăn khó mang đi, em gọi cho ông chú Bảy một tiếng, nhờ ông ấy nấu bún bằng nước hầm sườn hôm qua ấy, còn sẵn mà đúng không?”

Sắp xếp của Tống Đàm có mục đích riêng, mà Kiều Kiều thì tất nhiên sẽ hoàn toàn làm theo. Cúp máy xong, cô lại quay sang nhìn nhóm bảo an đang chờ mong, mỉm cười:

“Hôm nay vất vả rồi, trưa ăn bún nhé?”

Nghe như hỏi, nhưng lại đúng như xác nhận lời họ vừa nghe thấy, một nhóm người nhìn nhau, ánh mắt vui mừng không hề che giấu được!

“Được được! Có thể mang nhiều tương ớt lên không? Tôi thích cái đó.”

Người khác thì cười khà: “Tôi không đòi hỏi gì, chỉ cần cho tôi thêm một tô là được.”

Vừa nhắc đến chuyện ăn, cả đội từ vẻ nghiêm nghị kỷ luật ban nãy lập tức biến thành đám nhóc con mừng rỡ như học sinh mầm non xếp hàng chờ phát trái cây.

Cảnh tượng này khiến Hà Thủy - Phương Phương và phòng livestream đều sững sờ.

[Ủa? Gì vậy? Khác hẳn luôn hả? Một tô bún thôi mà vui thế sao?]

[Thật á? Không tới mức vậy chứ? Bọn họ tập huấn kiểu nhịn đói à?]

[Anh phía trước kia, anh đừng c.h.é.m bừa dẫn tụi tôi đi lệch đường đấy nhé!]

Mọi người đoán già đoán non, còn Tống Đàm thì chỉ đành bật cười bất lực: “Không còn nhiều nước lắm đâu... Đây là bữa phụ, mỗi người chỉ có một tô thôi. Nhưng nếu ai chưa no, giải quyết xong chuyện thì về nhà ăn tiếp, đầu bếp Tuởng sẽ để phần cho mấy người.”

Còn trong livestream, những fan trước đó vẫn phản đối streamer giờ lập tức nhảy dựng lên, tràn ngập cả màn hình là loạt chữ [aaaaa] giống như đang hét lên vì ghen tị và tiếc nuối!

[Là bún! Là bún nhà Kiều Kiều!]

[Muốn c.h.ế.t rồi đây! Tôi có thể ăn năm tô luôn đó!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Người trên ơi tôi tiểu tiện màu vàng rồi, tôi b.ắ.n bạn giờ!]

[Có đồ ăn là tốt rồi, còn đòi ăn 5 tô? Có phải vì thế mà Tết rồi streamer không mời tôi không?!]

[Ghen tị quá trời! Chưa từng ăn bún bao giờ, giờ chỉ biết tưởng tượng mà sống tiếp.]

[Tôi thì khác nha, từng đoạt phần thưởng vì làm bài tốt, từ đó đến giờ trong mơ cũng chỉ toàn là bún thôi, chẳng có món ngon nào khác.]

[Aaaaaa lũ khốn! Xem chiêu đao 40 mét của tôi đây.]

[Hôm nay tôi lại công bằng mà oán hận từng kẻ nào được ăn đồ của Kiều Kiều.]

Còn trong mắt Hà Thủy - Phương Phương, mấy lời than vãn này chỉ cho thấy dân mạng bây giờ càng lúc càng điên rồi.

Chỉ là bún thôi mà, cần gì gào rú vậy, còn nhảy nhót um sùm... Không lẽ là thương hiệu gì ghê gớm à?

Xì!

Thảo nào nhanh chóng có triệu follow, chắc là nhờ livestream bán hàng mà ra cả thôi?

Hai người nhìn nhau, rồi lại nhìn đám bảo an vừa nãy còn nghiêm túc nay đã hí hửng vì một tô bún, những lời đồn ban nãy trong phòng livestream như được gỡ bỏ lớp "bộ lọc", bỗng nhiên chẳng còn thấy đáng sợ nữa.



Mà ở dưới núi, ông chú Bảy vẫn đang bình tĩnh chuẩn bị công việc của mình.

Luộc nước dùng, nấu bún, lúc chờ bún chín thì tranh thủ pha sẵn nước chan và phần đồ ăn kèm.

Ước tính thời gian vận chuyển lên núi, ông tranh thủ vớt bún ra trước.

Khi Kiều Kiều chạy xe ba bánh xuống lấy, vừa hay là 13 tô bún bốc khói nghi ngút.

Nghĩ ngợi một chút, ông chú Bảy cũng múc thêm một tô đưa cho cậu:

“Vừa nghe chị con bảo trên núi có người gây chuyện, con tiện lên đó luôn đi, ta bận không đi được. Ăn luôn ở đó cũng được.”

“Nhưng Kiều Kiều này, đừng có mải ăn không, nhớ hỏi rõ xem rốt c.uộc là ai gây chuyện đấy, về còn kể ta nghe.”

Gây chuyện?

Kiều Kiều lập tức căng thẳng.

Cậu hiểu “gây chuyện” theo kiểu bà cụ Chu ầm ĩ trong làng, nên ngay tức khắc nghiêm túc hẳn:

“Dạ được! Giờ con đi ngay!”

Mấy tô bún lớn được đậy đĩa đàng hoàng, xếp vào xe ba bánh. Kiều Kiều vừa leo lên xe đã lượn một cú gọn gàng ra đường chính, vừa hay phía sau có một chiếc xe công an cũng chạy tới.

Cậu từng thấy trong sách tranh hướng nghiệp, nhưng thực tế thì đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến, liền tò mò dừng xe lại, mở to đôi mắt sáng long lanh:

Thao Dang

“Oa, các chú là công an thật ạ?”

Đôi mắt trong veo, vẻ mặt ngây thơ thuần khiết cộng với chiếc ba bánh đáng yêu kia, khiến hai viên công an dù đang phải trực ban giữa trưa, cũng không khỏi dịu giọng:

“Phải, cháu có biết đường đến địa chỉ này không?”

Kiều Kiều nhìn một cái, lập tức tự tin hẳn: “Cháu biết chứ! Cháu đang mang cơm lên đó nè! Chú công an, để cháu dẫn đường cho!”

Nói xong liền phấn khởi nổ máy xe ba bánh. Hai viên công an còn đang ngẩn người xoa xoa mặt mình, chưa kịp phản ứng gì về cách xưng hô “chú” thì đã thắc mắc:

“Báo công an rồi mà sao cậu bé này vẫn vui thế nhỉ?”

Nhưng người ta đã chạy xa rồi, hai người đành bỏ qua suy nghĩ, nhanh chóng lái xe đuổi theo phía sau.



Còn trên núi, Tống Đàm vừa liếc mắt ra con đường phía xa, lúc này mới bước xuống xe điện:

“Đến giờ ăn rồi.”

Câu vừa nói xong, nhóm bảo an vốn vừa mới bình tĩnh lại liền bật chế độ vui mừng trở lại:

“Lát nữa ai giành tô có nhiều ớt nhất với tôi là tôi không tha đâu nha!”

“Tôi ăn nhạt, mọi người chia phần nhớ chọn kỹ giùm nha.”

“Phải có quy củ! Ai cũng chỉ được đứng xa nhìn thôi, không được tới gần hít hà hay đụng vào tô bún của tôi đâu nhé, lỡ làm bẩn thì sao!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com