Cùng Bạn Thân Gả Vào Cùng Một Nhà

Chương 6



Nàng nhớ lại sự chuẩn xác khi gã b.ắ.n tên, bất giác khẽ “chậc” một tiếng.

“Gã ta làm trò gì vậy.”

Nguyên Cảnh Tùy nghịch ngợm vài lọn tóc mai của nàng, khẽ liếc nhìn người đang đứng dưới gốc cây.

“Hắn đang tỏ tình đó.”

Tống Niên chần chừ chưa nhận, nam nhân đeo mặt nạ vẫn kiên trì giữ nguyên tư thế đưa tay.

“Ta nhận là được chứ gì.”

Cuối cùng, Tống Niên cũng nhận lấy dải lụa buộc tóc, cẩn thận cất vào trong tay áo.

“Tại hạ đưa cô nương đi dạo một lát nhé.”

Như có phép lạ, trong tay nam nhân đeo mặt nạ cũng xuất hiện một chiếc đèn lồng hình thỏ. Nàng khẽ huých nhẹ vào người Nguyên Cảnh Tùy bên cạnh.

“Kia chẳng phải là đèn thỏ của chàng sao.”

Nguyên Cảnh Tùy lười nhác nhướng mi, khẽ “ừm” một tiếng: “Mặc kệ hắn.”

“Hắn ta vốn như khúc gỗ, muốn hiểu cũng chẳng thể nào hiểu nổi.”

Nàng còn chưa kịp hỏi thêm, Nguyên Cảnh Tùy đột nhiên ho khan vài tiếng, rồi bất ngờ ôm chặt nàng vào lòng.

Nàng vừa định đẩy hắn ra, thì đã nghe thấy giọng nói khe khẽ của Nguyên Cảnh Tùy vang lên bên tai.

“Nàng muốn ta c.h.ế.t sao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng vội lắc đầu.

“Vậy thì để ta ôm một lát.”

Nàng vừa định ngẩng đầu lên, Nguyên Cảnh Tùy lại ấn đầu nàng vào n.g.ự.c hắn. Nàng nghe thấy hắn khẽ đáp.

“Ta có tâm bệnh, muốn sống thọ thêm vài năm, nàng phải luôn thuận theo ý ta.”

Nàng cảm giác Nguyên Cảnh Tùy đang lừa gạt mình, nhưng lại chẳng có bằng chứng nào.

Nàng rúc mình trong lòng hắn, cảm giác quen thuộc mơ hồ kia lại càng lúc càng trở nên rõ rệt hơn.

4

Nàng và Tống Niên nhanh chóng bị đưa trở về, cả hai cùng ngồi trong xe ngựa.

“Thất bại rồi.”

Nàng thở dài: “Còn suýt chút nữa là mất mạng.”

Tống Niên xoa xoa đầu nàng, thấy vẫn còn nguyên vẹn, lòng không khỏi sợ hãi, nước mắt bất giác lưng tròng. Nàng ngập ngừng cất tiếng.

“Hay là… chúng ta đừng trốn nữa.”

Nàng vốn luôn nghe theo lời Tống Niên, nên cũng khẽ gật đầu.

“Không sao đâu, đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi gả đi.”

Tống Niên nghe vậy liền ôm chầm lấy nàng: “Ngươi thật tốt với ta.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com