Nàng đã tắm gội sạch sẽ, thay một bộ xiêm y trang nhã.
Nàng ngồi trong xe ngựa, khẽ vén rèm nhìn ra. Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Nguyên Cảnh Tùy ngẩng đầu nhìn lại, rồi sải bước dài lên xe.
“Đưa tay ra đây.”
Nàng đưa một tay ra, tay kia vẫn níu rèm, ánh mắt hướng về phía Tống Niên và nam nhân đeo mặt nạ đang thả đèn hoa đăng trên sông.
“Đau.”
Ánh mắt nàng bị kéo trở lại. Trời đã nhá nhem tối, trong xe ngựa chỉ le lói chút ánh sáng từ ngọn nến.
Nguyên Cảnh Tùy tay cầm dụng cụ, đang cẩn thận bôi thuốc cho nàng. Nàng không nhìn rõ được vẻ mặt hắn lúc này, nhưng qua giọng nói, nàng có thể cảm nhận được một chút trách cứ.
“Ngựa đã kinh hãi lồng lên như vậy mà ngươi cũng dám ghì cương, thật sự không muốn sống nữa sao.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, không chớp, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác mơ hồ, tựa như đã từng gặp Nguyên Cảnh Tùy ở một nơi nào đó rồi.
“Tay kia nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng điệu của Nguyên Cảnh Tùy không hề cao giọng, cũng chẳng mang ý ra lệnh, nhưng nàng lại ngoan ngoãn nghe theo như người mất hồn.
Sau khi bôi thuốc xong, Nguyên Cảnh Tùy liếc nhìn nàng một cái, khẽ cười: “Hôm nay lại ngoan ngoãn đến lạ.”
Câu nói này khiến đầu óc nàng có chút choáng váng. Rồi nàng lại nghe hắn cất tiếng: “Trốn trong xe nhìn trộm thì có gì thú vị, ta đưa ngươi đến gần xem thử.”
Cách đó không xa chính là Tống Niên và nam nhân đeo mặt nạ ban nãy.
Lòng hiếu kỳ mãnh liệt trỗi dậy, chiếm lấy tâm trí nàng. Lúc này đây, nhìn gương mặt thoáng chút ý vị sâu xa của Nguyên Cảnh Tùy, nàng lại cảm thấy có phần dễ chịu.
“Được.”
Vừa dứt lời, Nguyên Cảnh Tùy đã ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đưa nàng ẩn mình trên một cành cây gần đó.
Khoảng cách này quả thực rất gần. Nàng thậm chí có thể nghe rõ mồn một cuộc đối thoại giữa Tống Niên và nam nhân đeo mặt nạ. Qua những kẽ lá sum suê, nàng còn có thể nhìn thấy rõ gương mặt của gã.
Dù phần lớn gương mặt đã bị chiếc mặt nạ che khuất, nhưng điều đó dường như chẳng hề làm suy giảm nét tuấn tú của gã. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, tóc mai đen nhánh như mực, đứng bên bờ hồ phẳng lặng, gã tựa như một viên minh châu đang tỏa sáng lung linh.
Nam nhân đeo mặt nạ đưa tới một dải lụa buộc tóc màu vàng nhạt, ánh mắt bất giác dừng lại nơi chiếc trâm cài hình bướm đang khẽ rung rinh trên mái tóc Tống Niên.
“Đây là gì.”
“Dải lụa buộc tóc của cô nương bị vấy bẩn rồi, đây là tại hạ đền cho cô nương.”