Giữa toán người lặng lẽ và nghiêm trang ấy, hắn trông thật khác biệt, tựa hồ lạc lõng.
Tống Niên sợ hãi níu c.h.ặ.t t.a.y áo nàng, cắn chặt môi không dám thốt lên lời. Nàng đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của Tống Niên, chợt thấy vạt áo bào xanh thẫm của Nguyên Cảnh Tùy loang một vệt máu.
Bao lời đồn đại đáng sợ lại ùa về trong tâm trí nàng và Tống Niên. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ kinh hoàng, tái nhợt trên gương mặt đối phương.
Nàng lập tức dang rộng vòng tay, che chắn cho Tống Niên phía sau lưng, cất giọng quả quyết: “Ngươi muốn hại muội ấy, thì hãy bước qua xác ta trước đã.”
Ánh mắt Nguyên Cảnh Tùy thoáng chút lạnh lẽo, ngọn đèn lồng hình thỏ trong tay hắn khẽ lắc lư, không gian bỗng chốc ngưng đọng đến ngột ngạt.
Nàng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, lại cố gượng nói thêm một câu.
“Dù cuối cùng muội ấy có phải gả cho ngươi, ta cũng nhất định sẽ đi theo.”
Tống Niên đứng sau lưng nàng, khẽ gật đầu lia lịa tỏ ý đồng tình.
“Bọn ta không trốn nữa.”
“Ngươi có thể chấp nhận để cả hai chúng ta cùng gả cho ngươi không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một lúc sau, Nguyên Cảnh Tùy đột nhiên tiến lại gần, khom người, rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng.
Tống Niên định đứng dậy, nhưng đã bị nam nhân đeo mặt nạ vừa quay trở lại giữ chặt. Gã vừa mới xử lý xong mớ hỗn độn do nàng và Tống Niên gây ra, nên không hề nghe được những lời hùng hồn của hai người.
Gã còn tưởng Tống Niên là tình nhân muốn dẫn nàng bỏ trốn, nên cất giọng đầy vẻ khó chịu.
“Ngươi dám cả gan dụ dỗ tiểu cô nương nhà người ta bỏ trốn, lại còn dám già mồm cãi láo…”
Nhưng ngay tức khắc, lời nói của nam nhân đeo mặt nạ bỗng nghẹn lại nơi cổ họng. Gã ngây ngẩn nhìn Tống Niên, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Nàng ngoảnh đầu nhìn lại, mới thấy dải lụa buộc tóc của Tống Niên đã bị tuột ra trong lúc giằng co, để lộ mái tóc đen dài xõa ngang lưng ong.
“Hừ…” Nguyên Cảnh Tùy khẽ cúi mắt, vẻ mặt vẫn bình thản đến lạ, nhưng ngón tay cái của hắn lại đang siết mạnh hơn vào vết thương trên cổ tay nàng.